Tù Phi Tà Vương

Chương 285 :

Ngày đăng: 06:28 19/04/20


- Được rồi, các ngươi cũng nhau đến cũng tốt lắm!



Nàng bình tâm lại, quay đầu, nhỏ giọng nói với Thu Thủy:



- Chờ một chút xem mọi chuyện thế nào. Ta đi ra ngoài trước, ngươi ngoan

ngoãn ở chỗ này chờ ta. Nếu có chuyện gì xảy ra thì người cứ trở về chỗ

ở, làm như không biết đêm nay ta đã làm những gì, không cần quan tâm tới ta!



- Nhưng mà... - Thu Thủy giữ chặt góc áo Cảnh Dạ Lan.



- Ngươi yên tâm, ta cũng chỉ tính tới tình huống tệ nhất thôi; có lẽ mọi

chuyện không tệ như ta nghĩ đâu. - nàng vỗ vỗ mu bàn tay Thu Thủy an ủi.



Tô Tĩnh Uyển chính là quận chúa được Lan Lăng vương sủng ái nhất. Nếu nàng ta tiến cung thì sẽ biết chắc Cảnh Dạ Lan cũng đang ở trong cung; may

mắn là nàng đã đi trước một bước, bằng không bị nàng ta nhanh chân thì

nàng không nắm chắc được phần thắng. Dù sao lần trước nàng dùng chiến

thuật tâm lý, thừa dịp nàng ta không có để ý nên mới nhanh chóng đắc thủ như vậy.



Xe ngựa của Tô Tĩnh Uyển đi xa, song binh lính thủ thành không giảm bớt

một người nào. Cảnh Dạ Lan bấm đốt tay tính thời gian, nhìn không chớp

mắt đám người tuần tra phía trước.



Những lúc có người yêu cầu ra khỏi cung đều bị bọn họ nghiêm khắc kiểm tra.

Cảnh Dạ Lan lo lắng không yên, đột nhiên, nàng buông xõa búi tóc ra, mặc nữ trang bên ngoài quần áo dạ hành. Chốc chốc, nàng thu lại đôi mắt vốn lạnh lùng của mình, gục đầu xuống, nghiễm nhiên biến thành một thị nữ

biết vâng lời.



Làm giống với đám người muốn xuất cung, Cảnh Dạ Lan chậm rãi đi về phía đội ngũ kiểm tra, nàng cố ý thả chậm cước bộ nên đứng ở vị trí cuối cùng

không dễ bị phát hiện.



- Đi đâu? - có người tiến lên ngăn cản nàng.



- Phụng mệnh quận chúa phải về Vân vương phủ một chuyên.



- Lệnh bài!


- Thu Thủy, xuống dưới đi! - Cảnh Dạ Lan giúp Thu Thủy xuống ngựa. Ngay

trước mắt chính là nơi mà Lan Lăng vương ban cho Hiên Viên Khanh Trần,

bên trong có ánh sáng, hình như còn nghe thấy cả tiếng động.



Còn chưa đi tới cửa thì có mấy bóng người lao ra ngăn Cảnh Dạ Lan lại. Cảnh Dạ Lan biết người dẫn đầu, đó chính là một thủ hạ, một vị tướng tài của Hiên Viên Khanh Trần. Có điều lần này hắn đi mà không mang theo bọn họ

sao? Hiện tại bọn họ đều xuất hiện ở chỗ này, nói vậy mọi chuyện đã rất

khẩn cấp. Hiên Viên Khanh Trần này lúc nào cũng gạt nàng, một chút tin

tức cũng không chịu lộ ra.



- Vương gia ở đâu?



- Vương gia cùng Vô Ngân công từ đã xuất phát, thuộc hạ đang muốn vào cung đón vương phi theo thời gian vương gia định liệu.



- Vương gia đang ở đâu? - Cảnh Dạ Lan đề cao giọng, sốt ruột hỏi. Nàng lo lắng cho Hiên Viên Khanh Trần. Vẻ mặt lo âu không chút giấu diếm, trán

cũng nhăn chặt lại.



- Vương gia rời đi đêm qua, cụ thể đi nơi nào thì ngài ấy không nói với

ai cả. Vương gia chỉ lệnh cho thuộc hạ phải đón được vương phi và chiếu

cố người. Vương gia đã an bài tốt mọi thứ, mong vương phi đi theo thuộc

hạ.



- Không cần, ta còn có chuyện quan trọng cần phải làm, các ngươi trước tiên cứ chăm sóc tốt cho Thu Thủy tiểu thư đi.



- Vương phi...



- Không cần ngăn cản ta! - nàng quả quyết cự tuyệt sự an bài hoàn hảo của Hiên Viên Khanh Trần dành cho mình. Nàng là Cảnh Dạ Lan chứ không phải

là Hoa Mị Nô hay Thu Thủy. Nàng tuyệt đối không trở thành gánh nặng cho

người khác. - Thu Thủy! - nàng xoay người lại, trước khi rời đi còn lạnh giọng hô một tiếng.



- Ta đã biết, vương phi tỷ tỷ. Bây giờ ta sẽ không cãi lời nữa. - Thu Thủy dùng sức gật đầu.



- Ngươi hiểu được là tốt rồi, đừng trở thành gánh nặng của Khanh Trần! -

nói xong, Cảnh Dạ Lan xoay người nhảy lên ngựa. Nàng muốn trong khoảng

thời gian nhanh nhất có thể đi tới bên cạnh người kia.