Tù Phi Tà Vương

Chương 290 :

Ngày đăng: 06:28 19/04/20


Dưới lớp quần áo bị cởi ra nửa chừng kia là một cơ thể mềm mại, xinh

đẹp như được chạm khắc từ ngọc. Trong bóng đêm, cơ thể ấy lại càng thêm

liêu nhân, tràn đầy sức sống như một đóa hoa lẳng lặng bừng nở. Đôi mắt

đen trầm vì dục vọng thoáng cái sóng quắc lên..



Ngón tay thon dài khéo léo lướt một đường, lớp quần áo mỏng che đậy từng bộ phận trên cơ thể nàng theo đó từ từ chảy xuống.



- A ~~ – thình lình cơ thể tiếp xúc với hơi lạnh, Cảnh Dạ

Lan hô nhỏ một tiếng, tay vội vàng vây che trước ngực. Tuy trong lòng

tình cảm xáo động không nói nên lời nhưng nàng vẫn cảm thấy xấu hổ khi

bị hắn dùng ánh mắt đó thưởng thức thân thể mình.



- Không được nhìn! – giọng nói yếu ớt, run run.



- Được! – hắn hít sâu một hơi. Cơ thể xinh đẹp hoàn hảo kia làm cho hắn mất hồn, cỗ nóng cháy trong cơ thể sắp không khống chế được nữa. Hiên Viên Khanh Trần cố ép mình chậm rãi nhắm mắt lại.



Một bàn tay linh hoạt rà khắp cơ thể nàng, lửa nóng dán chặt vào da

thịt, kích khởi từng trận run rẩy. Bàn tay còn lại cũng rất tinh chuẩn

khi bào trùm lên bầu ngực tròn đầy kia.



- Đã nói là không được nhìn! – hô hấp của Cảnh Dạ Lan dồn

dập hẳn lên, song nàng cố cắn chặt môi, mở trừng mắt nhìn lên. Rõ ràng

là Hiên Viên Khanh Trần đang mỉm cười, đôi mắt đã sớm nhắm lại.



- Ngươi…



- Ta không có nhìn lén. – nói xong, hắn cúi người xuống,

cười xấu xa. Bên tai nàng là tiếng thì thầm thân mật. – Cảnh Lan, ta nhớ rõ ràng từng tấc da tấc thịt trên thân thể nàng và luôn không ngừng nhớ tới bộ dáng mê say của nàng! – không đợi cho Cảnh Dạ Lan kịp phản ứng,

hắn cúi hạ hôn nụ hoa xinh đẹp trước ngực Cảnh Dạ Lan, hàm răng nhẹ

nhàng chơi đùa.



- … – tiếng rên rỉ rốt cuộc cũng không thể khống chế được


Mở bọc vải lớn ra, khi xốc tới tầng cuối cùng thì lộ ra một nữ tử mặc quần áo màu trắng đang cuộn mình, mê man ngủ. Dưới thứ ánh sáng do ngọn nến toát ra, Lâm Tông Càng nhíu mày, đôi mắt lạnh băng phụt bắn một

đường nhìn sắc bén.



Trường kiếm đang được chà lau nhanh như sét đánh, lập tức gạt phắt chiếc áo choàng che khuất khuôn mặt của người mới tới.



Roẹt xoẹt ~~ vài cái, áo choàng bị trường kiếm chém thành nhiều mảnh. Xuất hiện là một thân hồng y, khuôn mặt bệnh tật tái nhợt không chút

máu, ngũ quan yêu mị như hoa yêu khát máu trong đêm.



Lưỡi kiếm lướt tới cổ nàng, hơi lạnh nổi lên bốn phía! Còn nàng thì vẫn trấn định, bình thản đứng trước mặt Lâm Tông Càng.



- Sao, không phải là người mà Lâm nguyên soái muốn nhất ư? – nữ tử nhìn tà nghễ, ý cười ngập tràn trong mắt.



- Ngươi muốn cái gì? – Lâm Tông Càng thu kiếm về, thân hình cao lớn đứng lặng trước mặt nàng, đáy mắt thu về hình ảnh của nữ tử

kia.



Bí mật này chưa chắc Hiên Viên Triệt đã biết, vậy thì nữ tử này làm

sao mà biết được? Hắn không dám đoán bừa và càng không thể không phòng

bị.



- Ta? – nàng mở tròn mắt, làm như kinh ngạc vì những câu

hỏi của hắn. – Hoàng thượng Đại Nguyệt nói nàng là do Lâm nguyên soái

bắt được. Hiện tại ta đưa nàng cho nguyên soái, có nàng ở đây thì ít

nhất ngài nắm được một nửa cơ hội thắng Hiên Viên Khanh Trần! – nàng

ngồi xuống, vuốt ve hai má nữ tử đang hôn mê bất tỉnh. Cho dù nàng ấy có đang ngủ thì hai hàng mày vẫn nhíu lại đầy lo lắng.



Ngươi lo lắng cho hắn làm cái gì? Tiếng hừ lạnh vang lên. Chỉ sợ

ngươi sớm đã không còn là người quan trọng nhất trong lòng hắn, chỉ cần

nữ nhân kia tồn tại thì không một ai có thể thay thế được vị trí của

nàng! Mắt xếch xinh đẹp nhướng lên, hận ý từ từ trút ra!