Tù Phi Tà Vương

Chương 297 :

Ngày đăng: 06:28 19/04/20


Chương 297



Hiên Viên Khanh Trần đã đến, đúng là Hiên Viên Khanh Trần đã đến đây!



Biết được tin này là thực, đôi con ngươi của Tô Tĩnh Uyển trợn tròn lên đầy kích động. Cuối cùng thì hắn cũng đã tới.



- Hiện tại Bắc An vương đang ở

nơi nào? – nàng đưa lưng về phía người hầu đang bẩm báo tin tức, cố hết

sức làm cho giọng nói mình nghe thật bình thường. Cho tới tận lúc nào

Lâm Tông Càng vẫn theo kế hoạch của nàng mà hành động, còn Hiên Viên

Khanh Trần cũng đã đến đúng hẹn. Điều này ít nhất đã chứng minh được

rằng mỗi một bước đi của Hiên Viên Khanh Trần vẫn đang nằm trong phạm vi khống chế của nàng.



- Bắc An vương đã đi suốt đêm để tới đây cho nên tiểu nhân sẽ sớm báo với ngài ấy!



- Đã biết. Ngươi lui xuống đi.



- Dạ!



Đứng trước tấm gương đồng, nàng cẩn thận

đánh giá dung nhan của mình. Sắc mặt của nàng tái nhợt, đã mất đi vẻ

tươi sáng của ngày xưa. Đôi mắt xếch xinh đẹp cũng đã không còn vui vẻ

như trước, đáy mắt ngập tràn hận ý cứ thế trút ra. Dù thế nào thì nàng

vẫn là quận chúa Lan Lăng phong hoa tuyệt đại, vẫn là sườn phi của Bắc

An vương.



Nàng chậm rãi chọn một chút phấn hồng phủ lên hai gò má của mình, cánh môi cũng được điểm chút son đỏ nhằm che

đậy vẻ tái nhợt vô lực của một kẻ bị bệnh. Nhìn mình trong gương một lần nữa, Tô Tĩnh Uyển gợi lên ý cười nhạt. Mọi chuyện lại một lần nữa trở

về giống như lúc trước, hết thảy đều coi như từng thay đổi.



Nàng vẫn là thê tử của hắn! Mỗi khi Hiên

Viên Khanh Trần trở về là nàng lại tỉ mỉ ngồi trang điểm với hy vọng hắn sẽ coi trọng và chịu liếc mắt nhìn tới nàng. Nhưng lúc ấy có Thu Thủy,

nàng ta là tất cả đối với hắn. Còn bây giờ…



Nụ cười bên khóe miệng Tô Tĩnh Uyển dần
giao hắn cho ta. Ta đã có chủ ý khác, tạm thời không thể để hắn chết;

bởi vì ta muốn hắn phải nếm thử những thống khổ mà ta phải chịu đựng! –

ngữ điệu mềm nhẹ, phát ra thong thả.



Khanh Trần, nếu chết thì ngươi cũng phải

chết bên cạnh Tô Tĩnh Uyển ta, cùng ta đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn..

vĩnh viễn không tách rời…



Ánh mắt mị mà ngả ngớn, nàng ôm Lâm Tông

Càng, dùng sức hôn trả hắn. Thân ảnh giao triền, dần dần nam tử bật ra

tiếng thở dốc dày đặc, nữ tử yêu mị, thấp tiếng rên rỉ, bày ra nhất thất xuân sắc.



Cơn gió thổi khiến một góc quân trướng bị bay lên khiến mảnh xuân sắc bên trong bị tiết lộ. Phía xa một thân ảnh

nữ tử gầy yếu giật mình nhìn bọn họ, cơ thể như bị đóng đinh ngay tại

chỗ.



Những lời vừa rồi nàng đều nghe được, vài câu cuối cùng so với những tin tức mà nàng biết được ca ca muốn có lại

càng làm nàng hết hồn.







Một đội nhân mã mặc quần áo màu đen chạy

cấp tốc trên một mãnh đất rộng lớn. Ánh mặt trời dần dần dâng lên từ

phía chân trời, ánh vàng nhu hòa từng chút từng chút hạ xuống mặt đất.



Bên dưới mặt mạ quỷ bằng đồng là ánh mắt

yêu dị mà mê hoặc, lưu quang tràn đầy ánh sáng rạng rỡ. Cánh môi mỏng

manh khẽ cong lên ý cười, thật lâu vẫn chưa tiêu tán.



Cảnh Lan… Suốt đoạn đường đi, cái tên này được hắn lặp đi lặp lại trong lòng không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần

gọi là một lần kích khởi bao nhiêu tình cảm và nỗi thương nhớ trong hắn. Vừa mới chia xa, không hiểu sao hắn đã thấy nhớ quay quắt. Dưới ánh lửa thắp trong đêm tối, đôi mắt linh động chăm chú nhìn đó đã sớm bị hắn

khắp nhập vào ngực.



Nàng hãy chờ ta, nhất định sẽ có biện pháp để nàng trở lại khỏe mạnh như trước đây!