Tù Phi Tà Vương

Chương 299 :

Ngày đăng: 06:28 19/04/20


Khoảng thời gian ở chung này, mỗi khi

nhắc tới Lâm Tông Càng thì Tô Tĩnh Uyển liền phát hiện Thu Thủy có chút

mất tự nhiên. Nàng không giống với những quân nhân trong doanh trại tỏ

vẻ kính sợ Lâm Tông Càng mà lại tỏ vẻ né tránh gã. Kỳ quái là, Lâm Tông

Càng mỗi lần nhìn Thu Thủy đều tỏ vẻ thản nhiên, lại còn nhắc nhở người

hầu sắp xếp thỏa đáng cho nàng, từng chút chuyện nhỏ đều nghĩ vì nàng.



Đôi mắt nhãn châu của Tô Tĩnh Uyển sẽ

động, khóe môi mỉm cười rồi tiêu sái tới bên người Thu Thủy. Nàng ta

không tới gần mà bảo trì một khoảng cách. Tuy rằng Thu Thủy nhiều năm

không tiếp xúc với nhiều người, lại được Hiên Viên Khanh Trần nuông

chiều phát hư nhưng những lúc tính khí trẻ con nổi lên thì nàng ta cũng

đã được lĩnh giáo qua.



- Ngươi không tin lời ta, ta biết lý do vì sao. Nói thực ra, Khanh Trần đã sớm viết hưu thư đuổi ta ra

khỏi Bắc An vương phủ, từ đó về sau ta không thể gả cho ai được nữa. Tuy ta đối với Khanh Trần vẫn còn oán hận nhưng dù gì vẫn là vợ chồng nhiều năm. Ngươi cũng nên biết ta vì Khanh Trần mà cứu ngươi, phải trả giá

bao nhiêu tâm lực, nói ta phải tâm bình khí hòa đối diện với hắn thì ..

Tô Tĩnh Uyển ta thực sự làm không được. – Tô Tĩnh Uyển thong thả nói,

giọng nói hình như có chút nghẹn ngào.



- Ngươi nói thật dễ nghe. Mấy

ngày nay ngươi làm những gì tuy ta không rõ lắm nhưng ta cũng biết được

chút ít. Ngươi vẫn sẽ giúp Lâm Tông Càng, hãm hại ca ca. Cho dù, ngươi

có nhiều oán hận đối với ca ca thì cũng không thể… – Thu Thủy căm tức

giậm chân một cái.



- Quên đi, ngươi không tin ta

cũng thế thôi. Vốn dĩ ta còn định nói chuyện với Lâm Tông Càng để cho

Hiên Viên Khanh Trần mang người về. Lúc trước, ta có đáp ứng ngươi, phải đưa ngươi về bên cạnh hắn, những gì ta từng hứa hẹn với Thu Thủy ngươi

chưa bao giờ thất bại. Nếu ngươi cho rằng ta là một nữ tử ích kỷ, xấu xa thì ngươi có thể châm lửa thiêu cháy nơi này, đồng thời chôn vùi chính

mình, ai cũng không ngăn cản ngươi được. Cùng lắm thì tổn thấy một người cùng chút đồ vật vô tri vô giác; có điều, không biết Khanh Trần liệu có thương tâm quá mức hay không? Hắn một lòng cứu người mà tới, vì ngươi

mà ngay cả vương phi của mình hắn cũng nhẫn tâm thương tổn sâu nặng.
dáng bị tổn thương.



- Không cho? Ngươi sẽ chịu nghe

lời vậy hả? Theo ta thấy thì Vô Ngân công tử ngươi mới chính là người có thể làm ảnh hưởng tới Khanh Trần! – nếu không có Vô Ngân bên cạnh Hiên

Viên Khanh Trần thì e là tại Đại Nguyệt sẽ có nhiều điều bất lợi. Nghĩ

tới đây, Cảnh Dạ Lan không khỏi thở dài một tiếng.



- Hắn vì sợ thân thể vương phi có chuyện nên mới để cho ta ở lại.



- Ta rất tốt, không cần ngươi tới nhìn. Nếu ngươi muốn đi, cũng không cần lấy ta làm cái cớ. – nghe những lời Vô Ngân nói, trong lòng Cảnh Dạ Lan khẽ nổi lên một tia rung động.



Tên kia, ai muốn hắn lo lắng như vậy chứ… Bất giác, nàng hé miệng mỉm cười.



- Tốt lắm, nếu vương phi không có chuyện gì thì Vô Ngân lập tức đi tới đó. Vương phi, người có hứng thú

đi cùng ta không? – đột nhiên y hạ giọng hỏi.



- Ta? – Cảnh Dạ Lan không rõ vì

sao Vô Ngân lại hỏi như vậy, có điều nàng rất muốn đi gặp Lâm Tông Càng. – Ngươi chắc chắn muốn ta đi cùng?



- Ừm, chỉ cần lúc đến đó người

đừng nói với Khanh Trần là ta đề nghị là tốt rồi. Bằng không ta liền có

chuyện! – Vô Ngân nheo mắt cười xấu xa. Chốc chốc, đôi mắt sắc bén lơ

đãng đảo qua bụng Cảnh Dạ Lan rồi nhanh chóng chuyển đi chỗ khác.



- Được, ta đồng ý đi cùng ngươi! – Cảnh Dạ Lan lập tức đồng ý. Mặc kệ Hiên Viên Khanh Trần sẽ nói cái gì,

việc mà nàng muốn nhất định phải thực hiện được.



- Thân thể vương phi thật sự không có vấn đề? – y lại hỏi một lần nữa để xác thực.



- Đúng vậy. Chúng ta đi thôi! – nàng buông ấm lô trong tay. Tuy có chút không thoải mái nhưng vẫn có thể chịu đựng được.