Tù Phi Tà Vương
Chương 304 :
Ngày đăng: 06:29 19/04/20
Đồng mâu màu vàng yêu dị dần tối đi, khóa chặt thân ảnh người đang đứng im
lặng, cúi đầu sụp mi bên cạnh Vô Ngân. Lại là thuật dịch dung cao minh,
tuy có thể che dấu khuôn mặt thật khiến người ta lầm tưởng là người khác nhưng vẫn không thể gạt được người thân cận nhất.
Ánh mắt khẽ chớp động, Hiên Viên Khanh Trần liếc nhìn Vô Ngân đầy oán
trách; còn y thì làm như không có chuyện gì, đánh ánh mắt sang hướng
khác.
- Ca ca. - Thu Thủy nhẹ nhàng tiêu sái tới trước mặt hắn, ôn nhu gọi, hai má tái nhợt không chút máu ửng lên một ít.
- Ta nghe nói Thu Thủy là do Bắc An Vvơng mang về từ Tây Sở, nhiều năm
nay vẫn trân trọng vô cùng cho nên mấy ngày nay ta đều tận tâm khoản
đãi. Chỉ sợ chiếu cố không chu toàn làm cho Bắc An vương tức giận.
- Là ngài khách khí rồi. Ngài biết Thu Thủy là người trong phủ của bổn
vương, những ngày chiếu cố kia ta sẽ ghi nhớ trong lòng. - Hiên Viên
Khanh Trần lưu luyến đem ánh mắt nãy giờ đặt trên người Cảnh Dạ Lan
chuyển hướng sang Lâm Tông Càng, khóe miệng giơ lên ý cười lạnh lẽo.
Đôi mắt băng lãnh bắn ra hàn quang bốn phía, nếu nhìn qua cứ như lâm vào hai hõm vực sâu hoắm.
- Nói chi vậy, tuy rằng ngài ở tận Bắc An xa xôi nhưng ở Đại Nguyệt nghe
tiếng không ít ngài là một người thâm tình. Nhiều năm qua ngài đều lưu
lại một nữ tử, cẩn thận chăm sóc, ngay cả quận chúa Lan Lăng cũng bị tấm thâm tình này của vương gia đả động, tình nguyện nhập phủ, cam tâm làm
sườn phi. Lại nói, sau khi vương phi của vương gia qua thế, sao ngài
không lo chuyện chọn một người làm tân Vvơng phi? Ta nghĩ hoàng thượng
cũng hy vọng vương gia sẽ nhanh thoát khỏi nỗi đau đớn vì mất đi thê tử!
Lâm Tông Càng chậm rãi uống một hớp rượu, giọng nói thoải mái tự tại như
đang nói về việc nhà bình thường. Gã không khỏi liếc mắt nhìn Thu Thủy
Trong lòng Cảnh Dạ Lan không khỏi than nhỏ một tiếng. Vô Ngân cố để Hiên Viên Khanh Trần phát giác sự tồn tại của nàng sau đó không chút nghĩa khí
trốn đi. Làm sao mà y say được chứ, căn bản là tìm cách thoa mỡ vào chân để chạy trốn mà!
- Dạ, Bắc An vương! - nàng cúi đầu trả lời, cuối cùng chỉ biết ngoan ngoãn đi theo hắn.
- Đều đi hết rồi, sao ngươi còn không đi? – Lâm Tông Càng một mình một
người tiếp tục uống rượu, cuối cùng gã càng uống càng thanh tỉnh. Khi
nhìn Thu Thủy ngữ khí của gã ôn hòa thần kỳ
- Đi? Ta có thể đi đâu? - đôi mắt Thu Thủy vẫn chưa có chuyện, chỉ là phát ra một tiếng tự hỏi.
- Vừa rồi ngươi cũng đã nghe đã nhìn thấy còn muốn ta lặp lại một lần nữa sao? - gã buông chén rượu xuống, hỏi.
- Ngươi cố ý để ta tới nơi này cố hỏi hắn làm cho ta thương tâm một lần
nữa. Ngươi muốn chặt đứt mọi ý niệm về hắn trong đầu ta mới chịu có đúng hay không? - Thu Thủy chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt thất thần chăm chú
nhìn Lâm Tông Càng. Đôi mắt đó mờ mịt, thăm thẳm không ai có thể xem và
thấu hiểu.
- Tình cảm của hắn với ngươi bao năm nay chỉ vì một nữ nhân khác cũng có
thể quên sạch. Ta không biết ngươi còn làm thế nào để vãn hồi!
- Chuyện của ca ca và ta thì tự ta giải quyết. Đa tạ sự quan tâm của
ngươi, nhưng ta không cần ngươi tới quản ta! - giọng nói của Thu Thủy
không chút phập phồng, cũng không có trách cứ song lại lạnh lùng khiến
cho Lâm Tông Càng đột ngột gạt đổ chén rượu để trên bàn.
Rầm ~- Một trận tiếng ồn chói tai vang lên, dư âm rung động phá tan màn đêm yên tĩnh!