Tù Phi Tà Vương

Chương 319 :

Ngày đăng: 06:29 19/04/20


Hiên Viên Khanh Trần đang nghe Vô Ngân nói những lời này thì bất chợt ánh

mắt sắc bén đảo qua đám binh sĩ trước mặt. Dư quang xẹt qua khóe mắt, xa xa có một thân ảnh hiện lên rất nhanh. Nếu hắn không nghe lầm thì giọng nói vừa rồi kia hắn là...



Còn muốn né tránh sao? Nghĩ tới đây khóe môi Hiên Viên Khanh Trần gợi lên một tia cười ôn hòa.



Sự kinh ngạc trong hắn vì chuyện giữa Lâm Tông Càng Và Thu Thuy tạm thời bị giảm bớt.



Hổ phù đang nằm trong tay hơn nữa hắn là người có danh vọng nên quân lính

đều nhất nhất thần phục. Về phần Lâm Tông Càng và Thu Thủy...



- Ngươi đã sớm biết rồi? - Hiên Viên Khanh Trần cùng Vô Ngân trở về, thuận tay quăng hổ phù cho y.



- Chỉ đoán được một nửa nên không muốn nói cho ngươi biết. Ngươi không trách ta tự tiện đưa giải dược cho Lâm Tông Càng?



- Cũng không cần ngươi dùng độc, với một người như gã, khi rơi vào kết

cục này e là không còn tự tôn để sống tiếp. Hiện tại gã có sống cũng chỉ vì nghĩ tới Thu Thủy. - nói tới chuyện này Hiên Viên Khanh Trần lại thở dài một tiếng.



- Ta cũng thật không ngờ Thu Thủy là muội muội của hắn. Ngẫm lại thấy Thu Thủy lúc đó đột nhiên xuất hiện quấy nhiễu sứ giả các nước khác mà vô

tình cứu được ngươi đúng là rất trùng hợp.



Hiên Viên Khanh Trần nhắm mắt lại chừng nửa khắc rồi chậm rãi mở ra:



- Thật ra ta lại nghĩ, có lẽ mệnh ta không tuyệt nên nàng chỉ vừa vặn xuất hiện vào lúc đó thôi.



- Ồ, ngươi nghĩ như vậy? - Vô Ngân chớp mắt, khóe miệng cong cong cười.



- Ừm, đôi khi nhìn mọi vật không thể quan sát vẻ bề ngoài, ánh mắt quá

sắc bén đôi lúc lại dẫn tới nhìn nhận sai. - đạo lý này hắn đã dùng hơn

mười năm trời mới nhìn thấu triệt.



Nêu sớm hiểu được thì hắn sẽ không đi lòng vòng quá nhiều đường, tổn thương tâm Cảnh Lan và khiên chính mình hãm vào sai lầm khó có thể vãn hồi!


bị ngươi hại cho thảm hại, nay ngươi lại giết ta, đây chính là cách

ngươì hồi báo ca ca ta cao? - Tô Tĩnh Uyển liều mạng giãy thoát khỏi

khốn cảnh nhưng lại phát hiện hàn sương đang ngưng kết trên mặt Cảnh Dạ

Lan.



- Tô Vân Phong đối với ta rất tốt, ta cũng đã từng hứa và tha cho ngươi

vài lần. Ngươi yên tâm, ta không muốn mạng của ngươi, chẳng qua ta chỉ

muốn khiến cho ngươi từ nay về sau không khác gì một hoạt tử nhân. Lúc

trước ta cùng từng đồng ý với hắn, giữ lại cho ngươi một mạng nên coi

như ta hạ thủ lưu tình. Có thể nói ngươi là người duy nhất có thể sống

trong tay ta, đó là hạn độ lớn nhất của ta rồi!



Nàng âm trầm nói, cây châm trong tay nhằm chuẩn xác vào Tô Tĩnh Uyển.



Khi châm tới gần người, đồng mâu của nàng dần dần phóng đại thì Tô Tĩnh Uyển chợt lớn tiếng hô:



- Ta có biện pháp cởi bỏ độc trên người ngươi!



Đôi mắt Cảnh Dạ Lan thoáng chốc căng thắng, động tác tay bị kiềm chế nhưng rồi nàng lắc đầu cười:



- Không cần!



- Ngươi không muốn sống sao? - Tô Tĩnh Uyển kinh ngạc với câu trả lời của Cảnh Dạ Lan. Làm sao lại có người không muốn sống!



- Lời của ngươi ta không thể tin tưởng, nhất là ngươi vì mạng sống thì

cái gì cũng có thể nói ra. Nếu ta tin ngươi mới là ngu xuẩn. – Cảnh Dạ

Lan cười lạnh. - Ta và ngươi không giống nhau, thứ là của ta thì ta

quyết không buông tay; còn nếu không phải thì ta cũng không muốn bắt

buộc. - nói xong, tay nàng khẽ động, cây châm lập tức che lại huyệt nói

của Tô Tĩnh Uyển.