Tù Phi Tà Vương

Chương 323 :

Ngày đăng: 06:29 19/04/20


Chương 323 [H+]



- Ưm.. a…- dường như Cảnh Dạ Lan

hối hận vì hành động khi nãy của mình. Nàng muốn đẩy hắn ra nhưng lại bị hắn ôm lấy cổ, chỉ hơi dùng sức đã làm nụ hôn thêm sâu nồng.



Đôi môi nóng bỏng cứ thế phủ xuống, bao

nhiêu lý trí và ẩn nhẫn trong Hiên Viên Khanh Trần lúc này đều hỏng hết. Hắn vội vàng, điên cuồng hôn trả nàng. Môi mỏng như bị bốc cháy muốn

thiêu đốt nàng, cắn nuốt không tha.



- Ngươi… ngươi gạt người… – Cảnh

Dạ Lan cảm thấy không khí trong ngực mình đang bị hắn rút kiệt đi, gian

nan lắm mới thoát ra được nên nàng nắm tay đám thùm thụp vào đầu vai

hắn.



Vết thương của hắn bị vỡ ra không hề

nghiêm trọng như nàng tưởng tượng. Lúc nghe thấy hắn tựa tiếu phi tiếu

rên lên một tiếng là nàng đã phát hiện mình lại bị lừa. Trừng phạt nho

nhỏ lúc nãy chỉ là sự phát tiết bất mãn sau khi biết hắn gạt mình chứ

hoàn toàn không có ác ý gì. Có điều, trong mắt Hiên Viên Khanh Trần thì

hành động của nàng thực sự là quá bất ngờ gây cho hắn không ít kinh

ngạc.



- Đúng, là ta gạt nàng, nhưng nếu không gạt thì nào biết được tâm ý của nàng! – hắn thuận tay tháo áo

choàng của nàng bỏ xuống dưới thân, đôi mắt cười đầy mị hoặc. Môi hắn

bắt đầu thả chậm, ngón tay thon dài chảy xuống theo vạt áo nàng, tiếp

tục cởi bỏ lớp áo trong rườm rà đi. Cánh tay vung nhẹ lên, đống quần áo

bay xuồng mặt đất cách đó không xa.



- Ngươi… – Cảnh Dạ Lan đương nhiên hiểu được hắn muốn làm cái gì.



Không để cho nàng nói ra vế sau, Hiên

Viên Khanh Trần hôn thật sâu, nuốt hết hô hấp của nàng. Lưỡi nóng mân mê theo hình môi nàng, sau đó thâm nhập vào trong miệng quấn lấy chiếc

lưỡi mềm mại, hưởng thụ nhấm nháp; không dừng lại ở đó hắn đưa lưỡi

khiêu khích hàm răng nàng, nhẹ nhẹ cắn. Hiên Viên Khanh Trần dường như


Không còn sức và cũng không có cách nào thoát khỏi, cơ thể nàng theo bản năng càng thêm căng thẳng.



Giọng nói của hắn cực kỳ mê hoặc cứ thế thủ thì bên tai nàng:



- Thật sự không được…?



- Không… – cuối cùng thì lý trí cũng bị chôn vùi trong dục tình.



- Muốn hay là không? – tiếng cười tà mị kia sớm đã làm nàng trầm luân.



- Muốn… – thân thể luôn luôn thành thực nhất.



- Muốn ai? – hắn gồng mình chờ đợi câu trả lời của nàng.



- Muốn ngươi… – sự tra tấn tiêu hồn này làm nàng không chịu nổi.



- Ta là ai? – hắn muốn nàng phải nhớ kỹ hắn.



- Khanh Trần… – không biết sau

này thế này nhưng nàng cũng không muốn cất dấu dục tình của chính mình.

Cứ để vậy đi, có lẽ chỉ có giờ khắc này mới có thể sống thực.



Nàng cong người lên, cúi đầu vô thức cắn đầu vai hắn. Tất cả dấu răng nơi đó đều là của nàng.



- Ta muốn ngươi ngay lúc này! –

đôi mắt mê say mở ra, chăm chú nhìn Hiên Viên Khanh Trần. Bàn tay mảnh

khảnh nhẹ nhàng vuốt ve má hắn, miệng nàng rên rỉ gọi tên hắn!



Gầm một tiếng, Hiên Viên Khanh Trần hạ

thắt lưng, bắt đầu kích khởi dục vọng nguyên thủy như triều dâng. Thân

thể bị trêu chọc như thiêu đốt cuối cùng cũng được lấp đầy, nàng vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh hưởng ứng hắn; dùng phương thức trực tiếp và rõ ràng nhất để ghi nhớ hắn trong chính thân thể mình.