Tù Phi Tà Vương
Chương 335 :
Ngày đăng: 06:29 19/04/20
Ven đường đi nàng cũng đã hỏi thăm tin tức về Hiên Viên Khanh Trần, nhưng
nơi này cách Đại Nguyệt khá xa. Ban đầu nàng còn xoay sở biết tình hình
của hắn gần đây nhưng dần dần càng tới nơi hẻo lánh thì tin tức càng bế
tắc. Song nàng vẫn biết Đại Nguyệt đã đối chủ, thiên hạ vẫn là của Hiên
Viên gia.
Chỉ còn nửa ngày là bọn họ có thể ra khỏi sơn cốc này. Trước đó vài ngày
phía sau không biết truy binh của Hiên Viên Triệt từ đâu mà tới cứ thế
đuổi theo sát sạt. Đội người hầu vẫn một lòng bảo hộ nàng, ra sức chém
giết, cuối cùng chỉ còn lại người đánh xe và một vài người tùy tùng đi
theo sau phòng bị đột kích, tùy thời đối phó.
Bách túc chỉ trùng từ nhi bất cương. Tuy rằng Hiên Vìên Triệt mất đi thiên
hạ nhưng trong tay vẫn còn sót lại chút thế lực; gần đây nàng thường bị
bọn chúng tìm được tung tích, cũng may nàng đều thoát khỏi. Lần này vì
thuận lợi trở về Đại Nguyệt, nàng mới cố vòng vo một vòng là để tránh né vài kẻ đáng ghét nào đó.
Khanh Trần, ta nhớ chàng, ta nhất định phải gặp được chàng...
Mồ hôi thấm ướt gương mặt nàng, đầu ngón tay đã hãm sâu vào thân cây rỉ rỉ máu tươi. Nàng cắn chặt môi, vị ngọt tanh của máu chảy vào trong miệng, thân thể đau đớn đã làm ý thức bắt đầu mơ hồ.
Cảnh Dạ Lan, ngươi nhất định phải chống đỡ tới cuối cùng, ngươi còn phải
chính miệng nói cho hắn biết mình sắp được làm phụ thân. Hắn còn chưa
biết chuyện này, nàng rất muốn nhìn thấy nam nhân kia khi biết được tin
này sẽ có biểu tình như thế nào. Nàng muốn cùng hắn chờ đợi ngày đứa nhỏ xuất thế!
Cảnh Dạ Lan không ngừng nói với chính mình, nhất định phải chống đỡ!
Giữa lúc ý thức mơ hồ, Cảnh Dạ Lan nghe được cách đókhông xa truyền tới tiếng bước chân dồn dập.
- Vương phi! - người tới thần sắc lo lắng. Vì chưa từng tự tiện quấy rầy
khi không có lệnh của vương phi đồng ý nên giờ đột nhiên nhìn thấy bộ
Mặc kệ hắn làm thế nào để tìm đưọc nàng, nếu đã gặp thì dù có muốn chạy trốn cũng không dễ.
- Khanh Trần thật sự là đáng chết, một vương phi xmh đẹp như vậy lại nỡ
lòng để nàng phiêu bạt bên ngoài, đúng là không biết thương hương tiếc
ngọc. Chỉ e là phía sau hẳn lại mềm ngọt với ai đó đi!
- Hiên Viên Triệt, ngươi ngăn đường chỉ vì muốn nói những lời này với ta
sao. - Cảnh Dạ Lan cười lạnh, âm thầm nắm chặt cây trâm trong tay.
- Còn có một chuyện nhất định phải có vương phi mới có thể hoàn thành. –
hắn cười điên cuồng, nhìn chăm chú người ngồi cùng xe Cảnh Dạ Lan. Mâu
sắc lạnh lẽo, hắn lớn tiếng nói. Lời nói vừa dứt thì bốn phía xe ngựa lập tức bị người vây quanh.
- Xem ra những chuyện Khanh Trần làm đã khiến ngươì điên cuồng hơn. –
Cảnh Dạ Lan cũng không hoảng hốt mà phân phó người hầu không cần tùy ý
động thủ. Ngược lại, nàng thản nhiên từ xe ngựa đi xuống.
Khuôn mặt bệnh trạng lại khiến cho nàng thoạt nhìn càng động lòng ngươi; hơn
nữa hiện tại đang trong thời khắc nguy cấm mà ánh mắt của nàng vẫn trầm
ổn không khác gì lúc ở Bắc An, miệng còn lạnh lùng cười. Nữ tử này nhìn
qua thấy mềm yếu song chính sự tự tin, nghiêm túc ánh lên trong mắt kia
mới là thứ khiến Hiên Viên Triệt không thể chịu nổi.
Với ánh mắt đó khiến nàng thực quyến rũ! Là hắn đã đem nàng giao cho Hiên
Viên Khanh Trần, gián tiếp biến nàng trở thành chỗ dựa vững chắc của
Hiên Viên Khanh Trần, biến nàng thành người mà hắn phải phòng bị nhất.
- Không sai, trẫm đã muốn nổi điên rồi! – xoay ngươi, Hiên Viên Triệt rút trường kiếm, nâng tay nhắm ngay mi tâm Cảnh Dạ Lan. - Mị Nô, trẫm hối
hận lúc trước đã đem ngươi giao cho nghiệt chủng kia; ngược đời là ngươì lại là kẻ giúp hắn có được phách nghiệp như bây giờ. Hôm nay trẫm nhất
định phải đưa người trở về bên cạnh hắn, bất luận là sống hay chết!