Tù Phi Tà Vương

Chương 69 : Mộ nguyệt cung

Ngày đăng: 06:25 19/04/20


Mộ Nguyệt Cung, sau khi Hiên Viên Khanh Trần tiến vào, âm thanh cuồng loạn không hề dừng lại. Trong phòng, quần áo tán loạn trên đất, thân

thể xích lõa của hắn cùng với Tô Tĩnh Uyển dây dưa một chổ, phát ra từng đợt thở dốc liêu nhân.



Người dưới thân không ngừng vặn vẹo thân hình, như con rắn mềm mại

uyển chuyển quấn quanh thân hắn. Âm thanh rên rỉ phát ra tựa như khoát

hoạt, lại giống như thống khổ không ngừng thoát ra từ đôi môi của nàng.



“Vương gia!” đôi chân của nàng quấn lấy bên hông

hắn, hưởng thụ khoái cảm vô hạn mà Hiên Viên Khanh Trần mang lại cho

nàng. Cảm giác điên cuồng tựa hồ buộc thân thể nàng tê toái.



Taynàng xoa hai gò má hắn, vuốt ve, muốn tháo chiếc mặt nạ kia xuống. Hiên Viên Khanh Trần liền kéo tay nàng xuống khỏi mặt nạ quỷ, đôi mắt

xanh lạnh như băng, đồng tử yêu dị như đang xiết chặt gắt gao. Hắn lấy

tay nâng lên vòng eo của nàng, không ngừng kích thích, ở trong cơ thể

nàng va chạm mãnh liệt.



Cho đến khi thanh âm Tô Tĩnh Uyển biến thành nhỏ giọng cầu xin, hắn

mới phẫn hận rời khỏi thân thể nàng. Mở mắt ra, nhìn vẻ mặt uỷ khuất đầy nước mắt của nàng, hắn đứng dậy mặc y phục không thèm quan tâm tới nàng mà quay lưng rời đi.



“Vương gia…” Nàng biết người Hiên Viên Khanh Trần

giận là ai. Mà nàng chỉ là công cụ để hắn xả cơn tức giận cùng với phát

tiết dục vọng mà thôi.



Hắn không thèm đáp lời chỉ có tiếng đóng cửa vô tình vang lên! Nước

mắt của nàng dần dần tán đi, oán hận trong mắt ngày càng thêm thâm.



***



Đối với nơi ở ban đầu, Cảnh Dạ Lan cũng không xa lạ. Mới mấy ngày

không trở lại, đại khái lần trước bị Hiên Viên Khanh Trần bỏ quên, về

sau lại không có ai quét tước, góc tường kết đầy mạng nhện; chung quanh
Hiên Viên Khanh Trần cúi người nâng cằm của nàng lên. “Ngươi nên biết

không có thể cười kiểu ấy đi.” Ngón tay của hắn vuốt ve hai má của nàng, tựa hồ trở về vị trí cũ chổ xương kia bị niết tiếng vang khớp trật.



“Nếu ngươi phải làm như vậy, nhanh tay động thủ đi. Làm cho Vương gia ngươi nguôi giận, ta có thể sống yên ổn một khoảng thời gian.” Không có chút ý sợ hãi. Hai tròng mắt của nàng chính là quét hắn liếc mắt một

cái rồi dừng lại ở nơi khác.



Nàng ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn hắn. Lại có thể đối với Tô Vân Phong nói cười. Hoa Mị Nô, ngươi là chọc cô vương. Hắn giận dữ đem

ngươi mặt nàng kéo sang bắt buộc đối mặt với mình.



“Ngươi nên nhớ ngươi là nô lệ của cô vương, nhưng có vẻ là một nô lệ

không nghe lời. Xem ra cô vương đã không giáo dục tốt ngươi rồi.” Ánh

mắt hắn dừng lại trước của ngực nàng. Nhớ tới cái tên Tô Vân Phong kia

đã thâm tình gọi thẳng tên của nàng, Hiên Viên Khanh Trần càng xiết chặt những ngón tay, nhanh một chút gạt mở ra, đem quần áo đơn bạc của nàng

xé rách.



Da thịt như tuyết, mang theo mùi hương thản nhiên quen thuộc, làm cho hắn không nhịn được mê luyến.” Đúng vậy, hắn mê luyến chính là thân thể của nữ nhân này. Ngay đêm nay, hắn muốn lại một lần nữa tận tình hưởng

thụ, cái gì cũng không quản, cái gì cũng không cần kiềm chế!



Hôn, dừng lại trên thân thể nàng, hắn bạo ngược cắn mút . Da thịt đau đớn, làm cho Cảnh Dạ Lan nhíu mày. “Buông ra, buông ra!” Nàng cố

chết chống cự nhưng cũng chẳng đem lại kết quả gì. Có có cũng chỉ là làm cho hắn càng thêm cuồng dã.



“Thời điểm ngươi cùng Tô Vân Phong triển miên, ngươi có kêu hắn buông ngươi ra sao?” Hiên Viên Khanh Trần dùng sức cắn vành tai của nàng, cảm thấy thân thể nàng hơi hơi phát run, cười lạnh hỏi.



“Cùng ngươi có quan hệ gì sao?” Cảnh Dạ Lan mắt lạnh trừng lớn, trong lòng đang cố chống cự. Nhưng thân thể lại một lần nữa bị hắn châm lên

dục hỏa. Hoa Mị Nô, ngươi thật vô dụng! Nàng trong lòng thầm mắng.



“Ngươi rất nhanh liền sẽ biết!” Hắn ôm nàng áp đảo trên giường, mặt

nạ xốc lên trên, ngẩng đầu ra lệnh: “Nhìn cô vương. Tối nay cô vương sẽ

cho ngươi biết ai mới là nam nhân của ngươi!”