Tù Phi Tà Vương

Chương 75 : Cảm giác khác lạ

Ngày đăng: 06:25 19/04/20


Chương 75:



Ngọc Thần Cung



“Tiểu thư, tiểu thế tử thật là đang đá người!” Tiểu Khả nhìn bụng

Cảnh Dạ Lan, sau đó kinh ngạc nói, trợn mắt lên, trong mắt mang theo một chút bất khả tư nghị.



Đuôi lông mày Cảnh Dạ Lan giương lên, cười hì hì nói: “Xem đi, ta

không có lừa ngươi!” Vuốt bụng hơi hơi hở ra, nàng đúng thật là đáng

chết. Cư nhiên nghĩ là chính mình béo lên. May mắn nàng không cò thói

quen bó bụng, bằng không đứa nhỏ thật sự đã bị thương.



Tiểu Khả đột nhiên gian, đôi mắt đỏ lên, bùm một tiếng quỳ xuống.



“Ngươi đang làm gì vậy? Đứng lên a!” Nàng vội vàng đứng dậy đỡ Tiểu Khả đứng dậy.



“Tiểu thư, nô tỳ thật xin lỗi người.” Nàng khóc thút thít, nước mắt chỉ không được hạ xuống



“Ngươi thực xin lỗi ta cái gì?” Cảnh Dạ Lan giữ chặt tay an ủi Tiểu

Khả. “Từ Đại Nguyệt đến Bắc An Vương phủ, sau đó chúng ta vài lần trốn

đi, mỗi một lần đều là ngươi lên ở bên người ta. Hơn nữa cũng bởi vì ta

mà suýt chút nữa mất mạng. Nói như thế nào ngươi xin lỗi ta chứ?” Thân

thủ thay nàng lau đi nước mắt.



Sinh tử bên nhau, nàng đã sớm xem Tiểu Khả là người thân của mình. Có người quan tâm, nhớ lại cảm giác thực sự làm cho nàng cảm thấy ấm áp,

tâm lạnh như băng của nàng đã bị chậm rãi hoà tan.



Nghe nàng vừa nói như vậy, Tiểu Khả khóc càng thương tâm. “Nô tỳ thực sự là hồ đồ. Như thế nào đại phu kia nói gì, đều tin, nghĩ rằng tiểu

thế đã không còn!”



Cảnh Dạ Lan cười ôm nàng, vỗ nhẹ lưng nàng: “Nha đầu ngốc, lúc ấy ai
một mình ta!



Nàng cố hết sức. Một mạch, đứng lên, mở ra cửa sổ, đem một sấp lại

một sấp ném hết ra ngoài. Cuối cùng vẫn chưa hết giận, dùng sức đóng

chặt cửa sổ. Mắt không thấy lòng càng tịnh . Thật đúng là thanh tịnh

hơn!



“Nàng ta đem vứt hết những khúc vải cô vương đem đến?” Thanh âm Hiên

Viên Khanh Trần lãnh khốc tiến đến hỏi người hầu đến hồi báo, không khỏi có chút căm tức. Bất quá nghĩ đến, nàng hết lần này đến lần khác chọc

giận hắn, vài ba lần chạy trốn, có lần nào thuận theo đúng tâm ý của hắn mà làm đâu. Cho nên nàng ném hết những gì hắn đưa cho nàng cũng chẳng

có cái gì lạ.



Chịu đựng lửa giận, hắn tiếp tục hỏi: “Mấy ngày nay Vương phi làm

gì?” Từ sau khi chuyện hoả liên xảy ra, hắn vẫn đều không có đến Ngọc

Thần Cung. Nhiều nhất cũng là đứng ở thật xa nhìn nàng. Biết nàng muốn

làm quần áo vì đứa nhỏ, không biết hắn phát điên gì làm cho hắn đi tặng vải vóc cho nàng. Chẳng những không được lợi ích gì, ngược lại còn bị

nàng chê cười.



“Vương phi vẫn chưa bước ra khỏi đại môn, chính là mỗi ngày đều cùng một chổ với Tiểu Khả. »



« còn chuyện khác thì sao ? » Hắn muốn biết nhiều hơn về cuộc sống của nàng. Nhưng lại không thể hỏi trực tiếp. »



« Hàng hoá cùng dược thuốc đều đúng hạn dùng. Đại phuđến chuẩn bệnh cũng không có phát giận. »



Lời nói của tên người hầu làm cho trong lòng Hiên Viên Khanh Trần yên ổn một ít. “Chuyện cô vương gia cho ngươi như thế nào rồi?”



“Đại phu ai ai cũng đều theo ý của Vương gia phân phó, đều chung một lời để trả lời Vương phi .”



Biết được đáp án, hắn phẩy tay nói: “Đi xuống đi.” Hắn không tính nói cho nàng biết chuyện tình đứa nhỏ. Trong lòng hắn lại mong chờ cái gì?

Có lẽ…