Tù Phi Tà Vương

Chương 82 : Độc tố không có thuốc giải

Ngày đăng: 06:25 19/04/20


Trong giấc mộng, một mảnh màu đỏ như máu khiến cho người ta sợ hãi cứ thế

đánh úp về phía nàng, có tiếng nữ tử khóc la vang lên bên tai Cảnh Dạ

Lan. Nàng bị nhốt ở bên trong, muốn đi ra mà không được, và cũng chẳng

có một ai tới giúp đỡ nàng.

-

Ngươi nói dối, ngươi nói dối! – giọng nói cuồng nộ của nam tử vang lên,

trong đó có bi thương và phẫn nộ. – Vì sao ngươi lại nói như vậy? Vì

sao?

Ta

không biết, ngươi là ai? Nàng ngẩng đầu nhìn tới phía thanh âm phát ra.

Là ngươi?! Đôi mắt mày vàng yêu dị đỏ au lên vì giận dữ mà nhìn chăm

chăm người trước mặt.

Hiên Viên Khanh Trần! Trong giấc mơ của nàng, lần thứ hai hắn xuất hiện, và còn có chủ nhân của thân thể này nữa – là Hoa Mị Nô!

Thân hình gầy yếu của nàng run rẩy kịch liệt, khuôn mặt ngẩng lên đối diện

với Hiên Viên Khanh Trần đang bị che khuất mặt, tiếng nói run run cứ

quanh quẩn trong gió:

- Ta xin lỗi, Khanh Trần ca, ta xin lỗi…

Lời cầu xin tha thiết nhưng vẫn không khiến cho hắn dừng chân lại; khuôn

mặt hạ xuống nên nhìn không rõ lắm nhưng Cảnh Dạ Lan dám khẳng định lúc

ấy Hoa Mị Nô nhất định sẽ bị hắn giết chết.

Điên khùng, các ngươi đúng là điên chết mà! Cảnh Dạ Lan mắng, mâu thuẫn giữa các ngươi thì tự các ngươi giải quyết lấy, sao có thể liên lụy đổ hết

lên ta? Trong hiện thực ta đã đủ thảm rồi, vì so ngay cả trong mộng mà

các ngươi cũng không chịu buông tha cho ta chứ?!

Nàng cũng không thèm để ý tới bọn họ nữa mà vội tìm kiếm lối ra, buông tha,
Nghĩ tới đây, nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cục cưng, mặc kệ có chuyện gì thì ta cũng sẽ không bỏ rơi con đâu!

Sắc trời âm u, tuyết rơi ngày càng nhiều, hơi lạnh xông tới khiến tinh thần Hiên Viên Khanh Trần rung lên. Đứng trong trời tuyết, hắn liếc mắt nhìn lại một cái rồi lại thống khổ nhắm mắt.

Vừa rồi những lời hắn nói đã làm cho Cảnh Dạ Lan biến sắc. Hắn có thể nhìn

thấy nàng quật cường cắn chặt đôi môi, trong đáy mắt hiện lên đau

đớn.Chuyện sống chết của đứa nhỏ cũng chính là điểm chết của nàng, nàng

vì lời nói của hắn mà thấy khó chịu; nhưng nực cười là chính hắn cũng

thấy đau đớn. Hắn vốn là một người vô tình, máu lạnh, không có trái tim

kia mà!

- Mới sáng sớm mà ngươi ở trong này làm gì? – Vô Ngân không biết xuất hiện bên người hắn từ lúc nào.

-

Ngươi trở về khi nào? – nhãn tình của Hiên Viên Khanh Trần thoáng sang

lên, vội vàng hỏi. So với hắn tính toán thì Vô Ngân trở về sớm hơn, việc này có nghĩa là… – Ngươi đã tìm được rồi sao?

- Nếu ta nói không có thì ngươi sẽ thế nào? – biểu tình của Vô Ngân cực nghiêm túc.

Hiên Viên Khanh Trần ngạc nhiên rồi đột ngột cảm thấy một trận mất mát.

- Nếu không có thì ta đây có làm được gì sao?

Nhìn thấy bộ dáng buông xuôi thất vọng của hắn, Vô Ngân chăm chú nói:

- Xem như là có đi, nhưng mà…

- Nhưng mà cái gì?

-

Cần thời gian, còn muốn xem duyên cơ trùng hợp! – y mỉm cười. Hắn đã tìm được cách giải độc tố hỏa liên trong một cuốn sách tuy nhiên đó chỉ là

tạm thời trị liệu chứ chưa thể trị tận gốc được. Coi như để cho nữ nhân

kia thử thời vận đi, hy vọng sẽ có kỳ tích xảy ra, chỉ cần người kia

không cần làm náo loạn, phiền nhiễu mọi chuyện lên là được.