Tù Phi Tà Vương
Chương 85 : Tốt hơn nhiều rồi!
Ngày đăng: 06:25 19/04/20
Vô
Ngân kiểm tra cẩn thận cho Cảnh Dạ Lan phát hiện không có gì lạ thường
thì trong lòng lại càng bất an hơn. Tô Tĩnh Uyển làm việc luôn luôn kiên quyết, nàng ta muốn làm gì với ai thì tuyệt đối không có thất bại. Lúc
này đây mọi chuyện đột nhiên phát sinh dĩ nhiên là không thoát khỏi sự
liên quan tới nàng.
- Có phải dược nàng vừa uống có vấn đề? – thấy biểu tình của Vô Ngân dị thường nên Hiên Viên Khanh Trần vội vàng hỏi.
-
Không có, hết thảy đều bình thường. – y buông cổ tay Cảnh Dạ Lan ra, an
ủi hắn. – Nàng ăn qua được có trộn lẫn máu của ngươi, ngay cả độc của
hỏa liên cũng có thể kháng cự thì còn có gì làm nàng bị thương chứ. –
cũng may là Tô Tĩnh Uyển không biết điều này bằng không thì không biết
nàng ta còn muốn gây loạn ra chuyện gì nữa.
Hiên Viên Khanh Trần nghe vậy mới yên tâm gật đầu:
- Vậy nàng… – hắn muốn nói lại thôi.
-
Khanh Trần, nếu ngươi thật sự quyết định muốn giữ đứa nhỏ này thì ta
không có lời nào để nói nhưng còn Thu Thủy… – Vô Ngân không nói thêm gì
nữa.
Thu Thủy! Hắn thở dài một tiếng. Gần đây hắn quan tâm tới chuyện của Hoa Mị Nô nên ngay cả chỗ của Thu Thủy hắn cũng chưa có tới.
-
Có phải bệnh tình của Thu Thủy đã nặng thêm? – mỗi khi nhắc tới vấn đề
này thì hắn có một thứ cảm giác thất bại, bất lực khó hiểu. Cái gì hắn
cũng có thể kiên quyết giữ lại, chỉ duy nhất một người thân, một người
mà hắn quan tâm nhất thì lại như bọt biển, chỉ cần trong nháy mắt thì sẽ mất đi.
-
Bệnh tình của Thu Thủy ngươi đã sớm biết, ngươi đã hết sức rồi, cần gì
phải cố ép chính mình nữa? – nhiều năm qua y biết Hiên Viên Khanh Trần
đã cố hết sức nhưng vẫn không chịu buông tha. Khanh Trần, cho dù ngươi
Tốt hơn nhiều rồi! – nàng nhoẻn miệng cười. Nghe thấy tiếng vang bên
ngoài thì nàng ngẩng đầu nhìn lại thì phát hiện chỉ là cơn gió thổi
khiến chiếc cửa mở ra; trong lòng có chút thất vọng, nàng cúi đầu chậm
rãi uống thuốc.
Tiểu Khả lại cười hì hì nói:
-
Gần đây vương gia có chuyện quan trọng nên chưa có tới thăm tiểu thư
được nhưng người vẫn luôn dặn dò nô tỳ phải chăm sóc tiểu thư thật tốt,
chu đáo. – lúc này đây tiểu thư hữu kinh vô hiểm, giống như giữa tiểu
thư và vương gia chưa hề có mâu thuẫn và bất kỳ một hiểu lầm nào vậy.
-
Hắn không đến mới tốt! – nàng thấp giọng nói. Lúc hôn mê, nàng vẫn nghe
giọng nói trầm thấp của Hiên Viên Khanh Trần bên tai “Cô vương từng nói
sẽ không để ngươi có chuyện gì thì nhất định sẽ không có chuyện gì!”
Nàng nghe nhầm rồi sao? Hay là ảo tưởng? Nàng không thể xác định. Mặc kệ,
chỉ cần Hiên Viên Khanh Trần buông tha cho đứa nhỏ thì nàng cần gì phải
nghĩ ngợi những chuyện vặt vãnh khác chứ.
-
Tỷ tỷ, hôm nay thế nào rồi? – trong phòng chợt có những bông tuyết xông
vào, người chưa thấy, một thanh âm đáng yêu truyền tới trước. Tô Tĩnh
Uyển một thân màu hồng bước vào trong phòng.
-
Cám ơn, ta tốt lắm! – nàng đề phòng nhìn Tô Tĩnh Uyển. Tuy rằng nàng ta
cứu nàng nhưng lòng dạ đàn bá quá thâm sâu, nàng thật sự phải đề phòng
cẩn thận. Nàng ta là huynh muội ruột với Tô Vân Phong nhưng lại là hai
người hoàn toàn không giống nhau.