Tú Sắc Nông Gia

Chương 104 : Đến ngày sinh nhật

Ngày đăng: 20:15 19/04/20


Edit: Tuyentuyen

Beta: Tuyết Y

Những vấn đề phiền toái hơn của Lai Sinh từ từ sẽ đến.



Ngày hôm sau, khi Loan Loan vừa cho lợn ăn xong, đang quét sân thì Vương Tiểu Thảo tới.



“…..Nương nói sắp đến sinh nhật của tỷ

rồi, nên bảo muội tới hỏi xem đến lúc đó có muốn tổ chức náo nhiệt hay

không, bà cũng tiện tới giúp tỷ mừng sinh nhật”. Vương Tiểu Thảo đứng

trong sân, vừa tò mò nhìn lối đi lát đá phiến vừa nói.



Loan Loan cầm chổi nhìn nàng một cái, mẹ nàng muốn tới mừng sinh nhật của nàng sao, điều này thực kỳ lạ! Chẳng

nhẽ thật là áy láy ngày xưa lãnh đạm với nàng quá mức,nên bây giờ lại

trở nên nhiệt tình như vậy?



Nàng xì cười một tiếng.



“Muội về nói với mẹ, ta không mừng sinh nhật”.



“Sao lại không tổ chức? Năm nay nhà tỷ

dọn về nhà mới thì nên tổ chức cho thêm náo nhiệt chứ!”. Vương Tiểu Thảo vừa đi dạo trong sân vừa như khó hiểu nói.



“Có gì tốt mà náo nhiệt chứ, bây giờ dọn về nhà mới rồi gánh nặng cuộc sống nhiều hơn, đừng để cha mẹ bận tâm,

chúng ta cũng khỏi phiền toái phiền toái”.



“Mẹ nói, dù thế nào đây cũng là sinh

nhật đầu tiên khi tỷ về nhà chồng, cho dù tỷ không muốn làm lớn, nhưng

người một nhà cũng nên cùng quay quần ăn cơm, trò chuyện cũng tốt nha,

vả lại, đại tỷ bọn họ không phải mới đến đây có một lần sao…”



Trong lòng Loan Loan đang suy nghĩ sinh

nhật đầu tiên cái gì chứ, năm ngoái khi thân thể này gả đến đây cùng đã

qua sinh nhật đầu tiên rồi, sau đó lại thấy giọng nói của Vương Tiểu

Thảo càng ngày càng xa, cuối cùng không nghe thấy gì nữa, nàng ngẩng đầu nhìn lên, trong sân đã không còn thấy bóng dáng của nàng đâu nữa, lát

sau lại thấy nàng từ đằng sân sau đi ra, lúc đi qua chuồng trâu hai mắt

lơ đãng nhìn, đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó ngạc nhiên nói “Nhị

tỷ, nhà tỷ đã mua trâu rồi a?”



Trong chuồng, con trâu bị lầm ầm ĩ dường như rất khó chịu, ngẩng cổ dùng mũi xì xì hơi về phía nàng ta. Vương

Tiểu Thảo liền lùi lại về phía sau, tay còn quạt quạt đằng trước, sau đó nhìn về phía Loan Loan nói: “Oa, nhị tỷ, nhà tỷ mua trâu thật à. Vậy

không phải bây giờ nhà tỷ đã có xe trâu rồi sao?”



Mí mắt Loan Loan nhẹ nhàng nâng lên, nhà bọn họ mua trâu, sao con bé này còn cao hứng hơn cả mình vậy? Nàng

không lạnh không nhạt trả lời.



Vẻ mặt Vương Tiểu Thảo vui mừng, lôi kéo góc áo nàng nói: “Nhị tỷ, sau này lúc nào muốn đi chợ thì tỷ nói một

tiếng, chúng ta cùng đi, muội cũng muốn ngồi xe trâu nhà tỷ một chút.

Mỗi lần đi chợ đều phải đi một đoạn đường thật dài, còn phải đeo theo

một đống đồ lớn, chân muốn nhũn hết cả”.
Vừa nghe đến chuyện này thì những nếp

nhăn trên mặt mẹ Trường Thọ cũng đều cười giãn ra: “Ta đã nhờ người đi

hỏi thăm rồi, cô nương kia diện mạo đoan chính, cũng không có tật xấu

gì. Hơn nữa bà mối Vương cũng đã hỏi thăm hàng xóm, nói là mẹ nàng nhìn

trúng Thanh Sơn nhà chúng ta vì thằng bé trung thực, vả lại còn có tay

nghề đan giỏ tốt nữa”.



Đoán chừng đối phương cũng đã đi nghe

ngóng, biết Vương Thanh Sơn là người trung thực, hơn nữa bện giỏ một vài tháng cũng kiếm được chút tiền, mà người mua cũng nhiều nên mới đồng

ý.”



“Vậy cũng tốt rồi! Phải chúc mừng đại thẩm nương rồi a!”



“Ha ha, cảm ơn nhiều, đến lúc đó các

cháu cũng phải tới nha, cháu và Bách Thủ đã giúp Thanh Sơn nhà ta một

đại ân nha. Mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi, cũng đã định ngày, cuối năm

sẽ rước về.”



Loan Loan rất ngoài ý muốn, cả nhà này im hơi lặng tiếng thế mà động tác thật là nhanh a!



Lúc nàng về đến nhà thì Bách Thủ đã trở

lại, nhưng hôm nay vận khí không tốt, chỉ săn được hai con chim lớn, còn Loan Loan ngược lại lại không cảm thấy gì, có được chút xương và thịt

cũng tốt rồi. Sau đó Loan Loan gặp cha Nguyên Bảo, nàng hỏi hắn chuyện

của Lai Sinh, hắn thở dài nói: “Tìm được hắn ở phần mộ ông nội hắn.”



Mấy ngày nay thằng bé này cho đến giờ

chưa từng đề cập qua chuyện có liên quan đến phần mộ mà, sao hôm nay tự

nhiên lại chạy ra nghĩa địa? Cha Nguyên Bảo lắc đầu, bọn họ cũng trăm

mối không có cách giải, đã hỏi Lai Sinh rồi nhưng hắn không chịu nói gì

cả.



Dương Nghĩa Trí cũng mang vẻ mặt buồn

rầu, đứa bé này trừ ngày đầu tiên ăn cơm ở nhà hắn, ngày thứ hai ở nhà

Bách Thủ cũng còn tốt, nhưng bắt đầu từ ngày thứ ba, mồi lần đến giờ ăn

cơm đều phải tìm khắp thôn! Nhưng thằng bé là một đứa ngốc, ngươi dạy dỗ nó thế nào đây? Cũng không thể tìm người đi theo nó mỗi ngày được a?



Mà bên kia, Loan Loan và Bách Thủ vừa

nói xong chuyện về Lai Sinh, thì Bách Thủ liền nhắc tới chuyện mừng sinh nhật của nàng, nàng không ngờ Bách Thủ vẫn nhớ được sinh nhật của nàng, Loan Loan không trả lời hắn, mà ngược lại hỏi hắn: “Lúc nào thì đến

sinh nhật của chàng vậy?”.



“Cuối năm, vẫn còn sớm lắm”. Bách Thủ cười nói.



“Ta không muốn mừng sinh nhật, chờ đến sinh nhật của chàng, ta cùng mừng sinh nhật với chàng.”



Bách Thủ lập tức nhếch miệng cười, nhẹ

nhàng kéo tay nàng: “Ta cũng không thích mừng sinh nhật, có nàng ở đây

còn hạnh phúc hơn cả mừng sinh nhật!”