Tú Sắc Nông Gia
Chương 115 : Con à, con không được làm thế…
Ngày đăng: 20:15 19/04/20
Lúc còn trẻ tính tình của mẹ Lý Đại Trí cũng rất đanh đá, không bao giờ chịu một chút thiệt thòi nào.
Loan Loan thấy bà ta như vậy như vậy thì lập tức có một loại cảm giác không tốt, trên mặt cười nhẹ gọi: “Đại nương.”
Lúc này mẹ Đại Trí mới chú ý tới Loan Loan và Bách Thủ đứng ở cửa bếp, bà giấu đi sự tức giận giữa hai đầu mày, sa sầm mặt nói: “Vợ Bách Thủ, mọi người đều là người một thôn cả, ta cũng không muốn ồn ào mất mặt mũi của mọi người, ta tới đây là muốn cho một vài người hiểu rằng đừng nghĩ đến cái không nên nghĩ.”
Người ta tìm tới cửa để mắng, dù là ai cũng sẽ tức giận.
Mẹ Loan Loan ở trong nhà chính vừa nghe thấy những lời này thì đứng lên, bộ dáng bà như rất muốn nổi giận nhưng lại cực lực nhẫn nại.
Loan Loan đi ra sân, nụ cười trên mặt đã nhạt đi: “Đại nương có muốn vào trong nhà ngồi một lát không?”
Mắt mẹ Đại Trí nhìn Loan Loan mang vẻ mặt lạnh nhạt, không biết nghĩ như thế nào mà nhấc chân đi về phía nhà chính.
Mẹ Loan Loan thấy bà đi vào thì mang vẻ mặt không chút biểu tình ngồi xuống, còn Vương Tiểu Thảo ngồi trong góc im thin thít.
Lúc này, Loan Loan nhìn ra bên ngoài, cửa sân đã sớm được Bách Thủ đóng lại. Nàng ngồi xuống đối diện với Lai Sinh ở cửa ra vào nói: “Lai Sinh, đệ xuống bếp rót cho Đại nương chén nước nhé.”
Làm người đều có thể diện, nàng cũng không ngại cho họ thể diện.
Vừa dứt lời, mẹ Đại Trí lập tức nói: “Được rồi , ta không khát.”
Lai Sinh lại ngồi xuống, nhìn Loan Loan bĩu môi: “Là bà ấy tự nói không uống nha, không phải chuyện của đệ.”
Mẹ Đại Trí thì vẫn còn lải nhải đến tối, may là chuyện này dừng lại ở đây, nếu thật để cho Vương Tiểu Thảo gả đến đây thì bà thực sự sầu não chết mất. Lại mắng cả nhà Loan Loan cũng không phải người tốt, trước kia lúc Loan Loan chưa gả Vương gia đã đánh chủ ý vào Lý Đại Trí, hiện tại đứa con gái nhỏ cũng muốn đánh chủ ý lên con trai bảo bối của bà. Ruốt cuộc kiếp trước gia đình bọn họ và gia đình Loan Loan kết oán thù gì mà đời này cứ dây dưa không rõ thế?
Lý Đại Trí không thể nghe nổi lời của mẹ hắn nữa, nên cơm chưa ăn xong cũng đã rời bàn.
Hắn đã sớm khuyên bà đừng làm bậy, thế mà hôm nay vẫn đến nhà Loan Loan, náo loạn làm trò cười cũng không nói, nhưng sau chuyện này quan hệ hai nhà khẳng định bế tắc rồi, mặt cau có nói với mẹ hắn: “Chuyện cũng qua rồi sao mẹ còn nói nữa? Mẹ cứ lấy chuyện trước kia ra nói là có ý gì? Cả nhà bọn họ thế nào thì không nói, nhưng Loan Loan thì người trong thôn đều biết, nửa năm nay không chỉ dẫn mọi người đi kiếm bạc, con người cũng không tệ, căn bản không giống với những phụ nhân trong thôn kia, người ta cũng không đi nhiều chuyện nói nhà này thế này nhà kia thế khác, sao đến mẹ nói thì không ra cái gì như thế?”.
Nếu thật sự bảo hắn lấy vợ, hắn tình nguyện cho thời gian quay trở lại trước đó, hắn sẽ lấy Loan Loan.
Mẹ Đại Trí nghe xong lời của Lý Đại Trí thì hoàn toàn ngơ ngẩn, nhìn cha hắn có chút không tin hỏi: “Vừa rồi không phải ta nghe lầm chứ, đó là lời của Trí nhi sao?”
Lập tức để bát xuống đi theo Lý Đại Trí vào trong phòng cẩn thận hỏi: “Con trai à, mẹ không nghe nhầm chứ? Lời này con nói ở trong nhà thì được, nhưng sau này con không được nói thế nữa, để người khác nghe được lại còn tưởng rằng con có tâm tư khác đấy.”
Lý Đại Trí sửng sốt, hắn có tâm tư khác sao? Mới vừa rồi hắn buột miệng liền nói ra, đột nhiên trong lòng nhảy dựng, lúc nào mình lại có ấn tượng tốt về nàng như vậy chứ? Lúc này hắn lại càng ngậm miệng không nói.
Mẹ Đại Trí nhìn bộ dạng đó, trong lòng bà càng nghĩ sai lệch, mí mắt giật giật: “Con trai à, không phải là con. . . . . . Ôi, con không được như thế.”
Lý Đại Trí lẩm bẩm đứng dậy khỏi giường, đẩy mẹ hắn ra ngoài: “Con không có ý gì cả, mẹ đi ăn cơm đi, con phải đọc sách rồi.”
Mẹ Đại Trí trở lại ngồi bên cạnh vẫn còn than thở, cha hắn nhìn lắc đầu: “Bà xem lúc trưa bà làm ra chuyện gì kìa, ta cũng lười nói với bà rồi.”
Mẹ Đại Trí không để ý đến ông, trong đầu chỉ nghĩ tới suy nghĩ của con mình.