Tú Sắc Nông Gia
Chương 119 : Ngập nước
Ngày đăng: 20:15 19/04/20
Trước kia nghe mẹ Thạch Đầu nói về Dương Phong, nàng đã cảm thấy con người này hơi ích kỷ, nhưng không nghĩ tới lại là loại người hay đổi trắng thay đen như vậy. Về việc hai người ở nhà náo loạn một trận, không biết Dương Nghĩa Trí với tư cách là thôn trưởng lúc ấy ông xử trí ra sao.
Mẹ Thạch Đầu nói: “Lúc ấy cha không có ở nhà, còn mẹ thì ban đầu có chút tức giận, nhưng sau lại thấy hai người họ tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, nên cũng đứng ra khuyên giải.”
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nếu Dương Phong nói gì sai, bà nội Thạch Đầu cũng không hi vọng huynh đệ bọn họ ầm ĩ trở mặt với nhau.
Loan Loan lại khuyên nàng vài câu: “Tẩu cũng đừng tức giận nữa, chỉ tự chọc tức mình thôi, cũng vì lần đầu tiên không biết đường đi nước bước, không biết bán cho ai nên mới tìm đến hắn. Sau này nếu thật sự muốn tiếp tục làm việc buôn bán này, bản thân muội sẽ tìm đường khác là được, trên đời này có ai mà không yêu tiền, dù sao cũng sẽ có người muốn hợp tác thôi.”
Mẹ Thạch Đầu gật đầu, sắc mặt cũng dịu đi rất nhiều.
Hai người ngồi trong nhà chính nói chuyện một lát, mẹ Thạch Đầu cảm thấy ngồi cũng đã lâu, đã đến lúc phải về, bèn lên tiếng chào rồi mặc áo tơi vào, bước chân vào con đường ngập nước ngoài sân. Loan Loan đứng ở cửa nhà chính, hướng về phía nàng lớn tiếng nói: “Tẩu đi vào con đường đá ấy, đường đá không có bùn.”
Mẹ Thạch Đầu không quay đầu lại, tiếng nói bị át đi trong tiếng mưa rơi, có điều nàng lại nghe được những lời Loan Loan nói, khi đi tới cổng, nàng bèn quay đầu lại nhìn con đường đá phía sau, cười nói câu gì đó với Loan Loan đang đứng ở cửa phòng.
Loan Loan cũng không nghe rõ nàng nói cái gì, nhưng từ ánh mắt động tác và khẩu hình của nàng, Loan Loan đoán có lẽ nàng đang nói con đường đá này thật dễ đi.
Trời mưa khiến cho làm việc gì cũng khó. Thân thể Loan Loan yếu đuối, nên Bách Thủ để nàng ở nhà nấu cơm, hắn và Lai Sinh khoác áo tơi đội mưa đi lên núi cắt rau cho lợn. Thời điểm lúc này đâu có giống như ở hiện đại, khi kinh tế tốt thì thức ăn cho lợn cũng rất dễ, vì món ăn nào không ngon người ta không ăn thì đều cho lợn ăn cả.
Thời này mọi người không dám làm như vậy. Gạo trong nhà đều phải đến chợ mua, cho nên trong nhà cũng không có đồ ăn thừa. Chỉ có thể mỗi ngày lên núi cắt mấy thứ rau cỏ về nấu cho lợn ăn. Đã nhiều ngày không đi chợ được, gạo trong nhà cũng không còn nhiều, chỉ có thể ăn tạm vài cái bánh.
Xem ra hôm nay cũng chỉ phải ăn bánh. Loan Loan đến phòng bếp trộn bột trước, Bách Thủ và Lai Sinh còn chưa về, nên nàng liền vòng ra sau nhà kiểm tra chuồng lợn chuồng gà.
Trời mưa đến ngày thứ hai thì Bách Thủ bèn đào một cái rãnh nhỏ ở trước chuồng gà và chuồng lợn. Nước mưa theo cái rãnh nông chảy qua lỗ thoát nước rồi tuồn ra ngoài, trong vườn rau đã sớm tạo luống, giữa mỗi luống đều đào rãnh thoát nước.
Nhưng vừa rồi khi nàng đi kiểm tra, bên trong mấy cái rãnh nhỏ kia đều ngập nước, vì tốc độ thoát nước của lỗ thoát nước cũng không theo kịp tốc độ đổ mưa của ông trời.
Bách Thủ cũng lo lắng gật đầu: “Đã nhiều năm rồi trời không mưa to như thế này.” May mà ban đầu Loan Loan suy nghĩ chu đáo nới rộng và nâng nền hành lang, nếu không nhà bọn họ đã sớm bị ngập rồi. Nghĩ đến đồng ruộng, thần sắc lo lắng trên mặt hắn lại càng đậm: “Trong nhà bị ngập thì còn có cách tháo nước ra, nhưng hoa màu ở ngoài ruộng. . . . . .”
Trong lòng Loan Loan cũng cả kinh, nàng mải lo chuyện trong nhà mà quên mất bên ngoài, nếu cứ tiếp tục mưa nữa thì đợt thu hoạch hoa mầu năm nay chắc thảm rồi. Trong lòng không khỏi yên lặng khẩn cầu ông trời mau ngừng, mau ngừng đi!
Tới đêm mưa đã nhỏ đi nhiều, đến ngày hôm sau, gió to mưa lớn đã không còn, ngoài trời chỉ còn mưa phùn lất phất. Loan Loan thở phào một hơi nhẹ nhõm, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Bách Thủ tranh thủ lúc mưa nhỏ vội vàng dắt theo Lai Sinh đi cắt rau cho lợn. Nước mưa đang theo đường mương phía sau nhà ra bên ngoài. Loan Loan cầm lấy cây chổi dài lùa nước ở mấy chỗ trũng sâu vào mấy cái lỗ thoát nước ngoài sân. Sau khi quét bớt nước trong sân đi, nàng ngồi trong nhà bắt đầu rảnh rỗi, chợt nghĩ đến mấy món đồ mua trước đó vài ngày, thế là lập tức lấy ra, bắt đầu nấu nước ô mai trong bếp.
Ô mai này là do lần trước ở chợ nhìn thấy Vương Bảo Sơn mua ô mai cho Mai Tử, nàng nhất thời nổi hứng cũng mua về một ít, để trong nhà mà vẫn chưa có thời gian nấu, bây giờ nàng nấu nước ô mai xong thì lát nữa Bách Thủ và Lai Sinh về cũng sẽ có canh nóng để uống.
Bận rộn một hồi, nấu được một nồi nước ô mai lớn, nàng múc ra một chút nếm thử, trong vị chua lại có chút ngọt ngọt, mùi vị cũng không tệ lắm! Loan Loan nghĩ đến Mai Tử lúc này đang bị nghén, bèn múc hơn nửa bát, sau đó đậy vung nồi, mặc áo tơi bưng bát ô mai đến nhà Mai Tử.
Dọc theo đường đi không thấy một bóng người nào, con đường trong thôn nhầy nhụa bùn đất, vừa giẫm chân xuống đất một cái, nhấc lên đã không nhìn ra màu sắc ban đầu của giày rơm, trên chân đều bám đầy bùn! Vòng qua ngã rẽ, cách thật xa nàng đã nhìn thấy nước từ trong sân bị dội ào ào ngoài đường.
Khi đến cửa nhà Vương Bảo Sơn, nàng không khỏi trợn tròn hai mắt.
Nước trong sân đã ngập qua mắt cá chân, Vương Bảo Sơn và cha hắn đang mặc áo tơi, xắn ống quần và ống tay áo lên, cầm gáo múc nước từ trong sân tạt ra ngoài.
Mưa to đã ngừng đêm qua rồi, sao nhà bọn họ lại còn ngập cao như thế?
Nhìn thấy Loan Loan, Vương Bảo Sơn đầu tiên là ngẩn người, sau lập tức mời nàng vào nhà. Nàng đi vào nhà chính, thấy nền đất trong nhà đều bị ẩm ướt, mà không chỉ nhà chính, ngay cả phòng ngủ của Mai Tử cũng ẩm ướt, nhìn lại bốn chân rương hòm trong phòng thì cũng chẳng khác gì.
Nàng kinh ngạc nhìn Mai Tử đang nằm ở trên giường: “Nhà tẩu không phải ngay cả phòng cũng ngập đấy chứ?”
Mai Tử bất đắc dĩ gật đầu, nhà nàng quả thật bị ngập nước, may là đêm qua mưa to đã tạnh, nếu không lúc này nàng có thể đã phải ngủ trên nước rồi!