Tú Sắc Nông Gia

Chương 121 : Lỗ thoát nước kia của ngươi thật là tốt nha

Ngày đăng: 20:15 19/04/20


Edit & Beta: Tuyết Y Mấy người đứng ở bên bờ

ruộng, vừa nhìn nước ứ bên trong ruộng vừa âu sầu, thế này làm sao cũng

phải nghĩ biện pháp đi a!



“Không được, phải thoát nước trong ruộng ra.” Dương Nghĩa Trí nhìn mặt nước rồi kiên quyết nói.



“Nhưng mà thôn trưởng à,

đống nước này làm sao thoát đây? Một loạt ruộng đằng sau ngay cả một cái mương nhỏ cũng không có, mấy mảnh có mương nhỏ thì nước đều sắp ngập

lên đến bờ ruộng rồi. Nếu như đào lỗ thoát thì ta thấy nước sẽ chảy hết

vào trong ruộng mất.” Có người nói.



“Vậy đừng đào lỗ thoát, nghĩ biện pháp khác đi.” Dương Nghĩa Trí nói.



“Nếu như có biện pháp khác

thì bây giờ mọi người cũng không cần buồn như vậy rồi.” Người nọ lại

nói, đã có cách thì mọi người đã làm sớm rồ, còn đứng ở đây làm gì?



Dương Nghĩa Trí nhíu nhíu mày, mắt nhìn Cát Sơn ở bên cạnh, hỏi: “Cát Sơn, cháu có chủ ý gì không?”



Cát Sơn do dự một lúc, mới nói: “Có lẽ có một biện pháp có thể thử xem sao ạ.”



Mấy người hai mắt tỏa sáng, vội hỏi: “Biện pháp gì vậy, huynh nói nhanh đi.”



Cát Sơn đưa mắt nhìn Bách

Thủ ở bên cạnh, rồi lên tiếng nói: “Thoát nước bằng biện pháp dẫn nước

như trước kia chúng ta đã làm.”



Vừa rồi hắn vòng vo trong

ruộng một lúc, đã gặp Bách Thủ mới đi chợ về, hai người đứng ở ven đường nói vài câu, sau đó Bách Thủ lại nói ra biện pháp này. Hắn cảm thấy đây là phương pháp duy nhất có thể dùng thử vào hiện tại.



“Cháu nói cụ thể ra xem, như biện pháp dẫn nước là như thế nào?” Dương Nghĩa Trí nói.



Cát Sơn đưa mắt nhìn Bách Thủ, nói: “Bách Thủ huynh đệ, huynh đến đây nói đi!”



Bách Thủ cũng không từ chối, không nhanh không chậm nói ra cách nghĩ của bản thân: “Nước trong mấy

con mương nhỏ này không thể đẩy ra được, chỉ có thể đẩy ra con sông ở

bên cạnh, nhưng chỉ có mấy mảnh ruộng nằm ở sát bờ sông thôi, cho nên,

chúng ta có thể chọn biện pháp dẫn nước, cho chảy qua từng mảnh từng

mảnh ruộng một…”



Thì ra trước tiên tháo nước

sang ruộng bên cạnh, khi đẩy gần hết nước trong những mảnh ruộng bên

ngoài ra, thì sẽ đào lỗ thoát ở những mảnh ruộng cạnh nhau, rồi lại để

cho nước chảy qua mảnh ruộng đầu tiên sau đó tháo ra sông, làm nhiều lần như thế, cho đến khi đẩy hết nước bên trong tất cả những mảnh ruộng ra.



Nhưng cách này cũng có một

vấn đề, mảnh ruộng ngoài cùng với tư cách là đường giao thông thoát

nước, sợ sẽ bị áp lực nước quá nhiều, nếu không cẩn thận sẽ làm hỏng hoa mầu. Vì thế nếu dùng biện pháp này, thì công tác đầu tiên là phải làm

mọi người thông suốt, còn phải sắp xếp người thay phiên nhau trông coi

việc thoát nước. Phương pháp còn phải tiến hành theo tuần tự, không được gấp gáp, cho nên xem chừng tốc độ cũng rất chậm. Nếu như lúc nào đó ông trời đột nhiên không vui, lại cho thêm một trận mưa lớn, thì cũng sẽ

rất phiền toái.



Thương nghị một lúc, mấy
Loan Loan nhếch cái miệng

nhỏ nhắn mang theo sự vui vẻ, con ngươi lóe sáng nhìn Bách Thủ phía

trước, nhỏ giọng nói: “Huynh ấy chỉ là thấy chuyện ưa thích thì hay cân

nhắc nhiều phía mà thôi.”



Lai Sinh đứng ở bên cạnh,

cầm trong tay một túi hạt dưa, nhìn Bách Thủ ở phía trước, thấy mọi

người xung quanh đều tập trung toàn bộ tinh thần nghe hắn nói, Lai Sinh

bèn vừa cắn hạt dưa vừa gật đầu, trong miệng cũng không ngừng: “Xem ca

của đệ nói thật tốt nha!”



Xác định được biện pháp,

đoàn người ở bên cạnh nhìn bỗng chốc đã đến trưa, thoát nước đồng thời

sáu mảnh ruộng, dùng phương thức tăng dần lên, nhưng vì nước chảy chậm,

nên đến trưa cũng chỉ thoát được tầm mười mảnh ruộng, nên buổi tối vẫn

phải làm tiếp, huống hồ ông trời vẫn còn đang mưa phùn lất phất. Có

điều, cuối cùng trong lòng tất cả mọi người cũng đã ổn định lại.



Loan Loan dẫn Lai Sinh trở

về nhà nấu cơm, cũng không biết Bách Thủ phải bận rộn tới khi nào, có lẽ lát nữa nàng còn phải đi đưa cơm. May mắn Lai Sinh bây giờ cũng nghe

lời, giúp nàng nhóm lửa nấu cám lợn. Lúc Loan Loan bận rộn thái thịt,

hắn còn chủ động khuấy trộn cám lợn ở trong nồi, và hắn cũng biết xem

khi nào sẽ nấu xong cám lợn. Dù sao như thế cũng không khiến Loan Loan

phải tốn chút sức chỉ dẫn nào, vì thế nàng rất vui mừng.



Nấu xong cám lợn, cũng phải

chuẩn bị thức ăn cho cả nhà rồi. Loan Loan thấy mang bánh rán đi là tiện nhất, nên nàng cắt một ít thịt đã mua lúc chiều, cắt thành mảnh nhỏ,

trộn với hành, bỏ thêm bột tiêu vào rồi kẹp ở giữa bánh, làm thành bánh

thịt.



Tổng cộng rán hơn mười cái,

Lai Sinh ở bên cạnh nhìn thì không ngừng chảy nước bọt. Rán xong, nàng

lấy đồ ra gói kỹ mấy cái bánh lại, nàng vốn muốn để Lai Sinh đưa đi,

nhưng ngẫm lại lại thôi, lên tiếng nói với hắn: “Tẩu đi đưa bánh cho ca

đệ đây.” Sau đó bước ra khỏi bếp.



Kết quả là đợi nàng đi ra

khỏi nhà thì phát hiện Lai Sinh lại đi theo sau nàng, Loan Loan khó hiểu hỏi hắn: “Đệ làm gì thế?”



Lai Sinh nhếch miệng cười cười: “Đệ đi đưa bánh cho ca nha!”



Loan Loan không lay chuyển

được, nên đành phải thuận theo hắn, hai người đi ra ruộng, đến nơi, Lai

Sinh còn tích cực hơn cả nàng, cầm láy bánh trên tay Loan Loan, đưa cho

Bách Thủ một cái: “Ca, đệ và chị dâu đến ăn bánh cùng ca này.” Sau đó

lại lấy ra một cái đưa cho Loan Loan, cuối cùng bản thân hắn mới lấy ra

một cái rồi bắt đầu ăn.



Loan Loan sững sờ nhìn cái

bánh trên tay, nàng chỉ nói là đến đưa bánh, chứ chưa có nói là muốn ăn

bánh ở đây nha! Bây giờ đang là lúc gió táp mưa sa đấy. Được rồi, coi

như là ăn cùng Bách Thủ đi! Ba người tất cả đều cầm một cái bánh bắt đầu ăn ở ngoài đồng.