Tú Sắc Nông Gia

Chương 132 : Đi ra khỏi nhà

Ngày đăng: 20:16 19/04/20


Edit: Hồng



Beta: Tuyết Y



Loan Loan ngày nào cũng khó chịu, khẩu vị thì không tốt, thường ăn xong rồi nôn, nôn ra rồi lại ăn, rất khó chịu.



Bách Thủ vì để cho nàng có khẩu vị tốt, mỗi ngày đều nghĩ cách làm các món ăn khác nhau. Trong nhà chỉ có mỗi rau, nên hằng ngày hắn vội vàng đánh xe trâu đi chợ mua đồ ăn tươi vào sáng sớm, còn mua một chút hoa quả vừa tươi vừa rẻ về cho nàng ăn.



Mà Lai Sinh mỗi ngày đi theo thế nào cũng có thể có được đồ ăn ngon, còn thường xuyên mang mứt quả về ăn.



Loan Loan thấy hắn ăn quá nhiều, bèn kín đáo nhắc nhở Bách Thủ: “. . . . . . Chàng đừng mua những món đồ ngọt kia cho đệ ấy mãi, ngày ăn, đêm cũng còn ăn, răng sẽ hỏng mất.”



“Ta cũng chỉ mua cho đệ ấy một lần, những thứ kia hình như là người khác mua cho đệ ấy.”



Loan Loan nghe vậy thì sửng sốt: “Không phải chàng mua? Vậy là ai?”



Bách Thủ lắc đầu: “Ta cũng không biết, nghe đệ ấy nói là một ông lão mua, ta hỏi đệ ấy ông lão kia là ai thì đệ ấy lại không nói được.”



Ngày thường thỉnh thoảng có người mua đồ cho Lai Sinh ăn thật, nhưng mà từ khi nào lại có người cứ gặp là mua cho như thế?



Hôm sau nàng bèn hỏi Lai Sinh.



Lai Sinh ngây ngô cười: “Là một ông lão.”



“Vậy tại sao ông ấy muốn mua đồ cho đệ ăn vậy?” Loan Loan cười hỏi.



Lai Sinh nghiêng đầu suy nghĩ, cười hì hì nói: “Ông ấy hỏi đệ có thuộc thơ hay không, nên đệ đọc, sau đó ông ấy liền mua mứt quả cho đệ. . . . . .”



Loan Loan hơi giật mình, không nghĩ tới đệ ấy còn có thể đọc thuộc thơ, nói: “Đệ thuộc thơ gì?”



Lai Sinh đắc ý nâng đầu lên, cao giọng nói: “Trước giường ánh trăng sáng.”



Sau đó Loan Loan đợi hồi lâu cũng nghe thấy âm thanh gì tiếp theo.
Bản thân Loan Loan cũng cảm thấy như vậy, sau đó dưới sự giúp đỡ của mọi người, cuối cùng cũng chọc được cục đá bên trong ra, thật đúng là một cục đá không nhỏ, khó trách chắn được cái lỗ thoát lớn khiến nước không thoát được.



Loan Loan cầm lấy cục đá nhìn nhìn, cục đá lớn như vậy bỏ vào cũng không dễ nha, thật không biết là người nào nhọc lòng như vậy, nàng chợt quay đầu đưa mắt nhìn bên cạnh.



Lai Sinh phát hiện lối thoát nước thông rồi, thế là hắn lập tức chạy vội ra.



“Thông rồi, thông rồi, rốt cuộc cũng thông rồi.” Sau đó nhìn thấy Loan Loan cầm một cục đá trên tay: “A, chị dâu, tẩu cầm cục đá làm gì thế?”



Loan Loan nhìn hắn một cái, nói: “Ừ, cho đệ cục đá này.”



Lai Sinh xua tay: “Đệ không cần, cục đá kia lấy làm gì chứ.”



“Đệ bận rộn hơn nửa ngày mới chọc thông được lối thoát nước này, không giữ làm kỷ niệm đi, nó được chọc ra từ cái lỗ thoát nước kia đó.” Loan Loan cười tủm tỉm nhìn hắn nói.



Lai Sinh ngẩn người: “Vì sao trong lối thoát nước của chúng ta có cục đá vậy?”



“Đệ nói xem vì sao nào, chẳng lẽ cục đá kia tự mình nhảy đi vào?”



Lai Sinh trừng mắt: ” Ý của tẩu tử là có người cố ý nhét cục đá kia vào sao?”



Loan Loan gật đầu.



Sau đó chỉ thấy mắt Lai Sinh trợn lên giống như mắt cá vàng, cầm lấy cục đá kia ném mạnh lên mặt đất, giơ chân bắt đầu mắng: “Cái tên trứng thối cháu con rùa nào ăn no rỗi việc, lại để đại gia ta bận rộn ngoài này cả buổi, dám nhét cục đá thối tha này vào. . .”



Loan Loan che miệng cười trộm, người bên cạnh cũng cười ha hả nhìn Lai Sinh la tới la lui giữa đường, dù sao người hắn mắng chửi cũng không phải bọn họ.



Trong sân bên cạnh có một nữ nhân thở phì phì trợn mắt nhìn ra bên ngoài.



Dương Uyển thấy mẹ nàng đứng cả nửa ngày ở giữa sân, lại thấy sắc mặt của bà không tốt, nàng mới khó hiểu hỏi: “Mẹ ạ, mẹ làm sao vậy?”



“Không sao.” Nói xong thì xụ mặt đi vào phòng.