Tú Sắc Nông Gia
Chương 137 : Bàn luận thị phi
Ngày đăng: 20:16 19/04/20
Edit: Khuê Loạn
Beta: Tuyết Y
Ngày hôm sau, Loan Loan đang quét sân thì mẹ Nguyên Bảo tới.
“A, muội đang quét dọn à!”
“Hì hì, vâng ạ, muội cũng rảnh rỗi mà, chị dâu Thanh Diệp vào ngồi chơi đi.” Loan Loan cười mời mẹ Nguyên Bảo.
“Ta cũng chỉ đi ngang qua thôi, đã mấy ngày không gặp muội rồi, nhìn thấy muội đang quét sân nên đi vào chơi một chút.” Trước khi Loan Loan mở miệng thì mẹ Nguyên Bảo đã đi vào.
Khoảng thời gian trước đây nhà Nguyên Bảo cũng bận rộn, nhưng kể từ khi nhà họ học nhà Loan Loan làm lỗ thoát nước, thì bình thường nước bẩn chỉ cần giội vào cửa thoát nước là được, cũng sẽ không đọng trong sân nên rất thuận tiện.
Bởi vì đào cửa lỗ thoát ở cổng, nên nước rửa mặt rửa chân ban đêm phải đi ra cổng để đổ, mà một bên góc tường nhà họ có một cái lỗ nhỏ, vì vậy hai vợ chồng bèn thương lượng cứ làm thêm một lỗ thoát nước nữa, như vậy cũng tiện đổ nước hơn, nếu sau này gặp phải trời mưa to như lần trước thì trong nhà cũng không dễ gì mà bị ngập nước.
“Biện pháp này của nhà muội thật là tốt đấy, trong thôn có rất nhiều nhà đều đào lỗ thoát nước theo.” Mẹ Nguyên Bảo cười nói, lại nhìn mái hiên rộng rãi của nhà nàng nói: “Mái hiên nhà muội nới rộng ra thế này dường như cũng rất hay nha.”
“Có cái mái hiên này rồi thì bình thường trời mưa có thể đứng ở cửa nhà chính sẽ không bị nước mưa bắn vào người, hơn nữa tỷ nhìn xem gờ mái hiên này đã được nâng cao hơn, bậc cửa nhà chính bọn muội cũng làm cao lên, cho nên, cho dù là có gặp lụt như lần trước thì nước cũng không dễ tràn vào. Và nó còn có chỗ tốt nữa là, hành lang này thông đến tận phòng bếp bên kia, cho nên trời có mưa cũng sẽ không lo.” Loan Loan cười giải thích.
Hai mắt mẹ Nguyên Bảo tỏa sáng.
“Vậy con đường đá xanh này thì sao?”
Loan Loan che miệng cười: “Lúc đầu khi làm con đường đá này là do muội nghĩ đến nếu trời mưa mà đi trên đường đá này sẽ không bị dính bùn, thế thì trong nhà cũng sạch sẽ hơn một chút, nhưng mà ai đi ra ngoài về mà trên giày không dính bùn, nên tác dụng của nó cũng không cao bằng hai thứ kia.” Dừng lại một chút, nàng nói tiếp: “Có điều, con đường đá này được trải đến nhà sau, và trải dài ra tận chuồng lợn thì lại thực dụng hơn so với trải trong sân đấy. Hơn nữa, chị dâu Thanh Diệp à, tẩu nhìn chuồng lợn, chuồng gà, còn có cả vườn rau, thêm cả chuồng trâu sau nhà muội xem, những chỗ đó đều được sắp xếp rất thuận tiện. Nếu không các tẩu cứ sửa lại sân nhà bố trí giống hệt nhà muội thế này đi, đến lúc đó hai nhà của chúng ta sẽ giống như cùng một nhà vậy, rất tốt đấy!” Nói xong nàng dí dỏm nháy mắt mấy cái với mẹ Nguyên Bảo.
Thật không ngờ vợ hắn lại rình ở bên ngoài cả một đêm. Nhưng Lý Tứ là ai chứ? Hắn là người làm việc bên ngoài quanh năm, chẳng nhẽ chỉ chút chuyện nhỏ này lại để vợ hắn nắm được, và rồi hắn chối bỏ tất cả mọi chuyện.
Vợ Lý Tứ không cam lòng, thế nên nàng lại chạy đến thôn trang nơi Lý Tứ làm việc mà hỏi, người giữ cửa nói không biết, nhưng cuối cùng lại báo quả thực đêm qua có trở về, hắn nói cứ như thật vậy. Lúc này vợ Lý Tứ cũng không chịu bỏ qua. Về đến nhà, nàng gặp Lý Tứ rồi cãi nhau một trận to, mắng mỏ hỏi hắn có phải gian díu với Hương Tú hay không, nhưng cho dù thực sự bị tra ra hắn từng rời khỏi thôn trang, thì Lý Tứ cũng sẽ không thừa nhận hắn có gian tình với Hương Tú.
Không làm gì được chồng mình, vợ Lý Tứ liền đứng ở ven đường, quay mặt về phía nhà Hương Tú gân cổ lên mà mắng, mọi người nghe thấy thế thì khó hiểu, rồi có mấy người trong thôn bình thường quan hệ tốt với nàng hỏi thăm, vì thế nên người trong thôn mới biết nguyên nhân hậu quả của sự việc.
Thế là lời đồn đãi lập tức nổi lên khắp bốn phía!
Mà Hương Tú với tư cách là người trong cuộc lại không có chút hoang mang, bình thường nên làm gì thì vẫn làm cái đó.
Loan Loan không ngờ chỉ vì mình nhất thời sơ ý không đóng cổng cho người ta mà lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng giấy không gói được lửa, sớm muộn gì thì cũng có một ngày chuyện giữa hai người sẽ bị lộ.
Nàng cũng chỉ cảm thán cùng mẹ Nguyên Bảo một lúc. Vốn nàng cũng không phải người thích bàn chuyện thị phi của người ta, nên sau đó hai người lại nói đến một vài chuyện khác.
Kể từ sau khi vợ Lý Tứ làm ầm ĩ, người trong thôn dần dần đều xa lánh Hương Tú, nhưng Loan Loan thì vẫn vậy, không cố ý tiếp xúc người nào, cũng không cố ý xa lánh ai.
Thỉnh thoảng Hương Tú gặp nàng cũng lên tiếng chào hỏi với nàng, Loan Loan vẫn giống như trước chào lại đôi câu, mà không như người khác tránh nàng như tránh ôn dịch, nhưng cũng không chủ động tìm nàng nói chuyện. Có điều, Bách Thủ lại bảo nàng tránh xa loại nữ nhân này một chút, để tránh làm bẩn thanh danh của mình.
Có lẽ bản thân Hương Tú cũng biết, vì thế dần dần cũng ít tới nhà Loan Loan, mà Mạch Thảo vốn đã quen với mấy đứa bé gái trong thôn, như Dương Uyển, nhưng vì chuyện này mà cuối cùng không ai tìm cô bé chơi cùng nữa, cô bé lại trở lại như trước kia cô đơn lầm lũi một mình.
Loan Loan đối xử với mọi người ôn hòa hơn chút ít, cho nên thỉnh thoảng Mạch Thảo lại tặng chút đồ mình tự làm đến cho nàng. Loan Loan cảm thấy cô bé này quả thật đáng thương, nên thuận tiện cũng đáp lại bằng quà nhà mình làm cho nàng.
Con người chính là loại động vật kỳ lạ, biết rõ không nên làm nhưng vẫn làm, Hương Tú đang lúc trẻ tuổi không chịu nổi cô đơn nên vụng trộm với người khác, khi chuyện lộ ra bị vô số người coi thường, còn ảnh hưởng đến con gái Mạch Thảo, không biết sau này nàng ta có thấy hối hận không?