Tú Sắc Nông Gia

Chương 142 : Nhục nhã

Ngày đăng: 20:16 19/04/20


Edit: Gà

Beta: Tuyết Y Sau một hồi nói chuyện thân thiết dịu dàng, Lương công tử có việc nên dẫn gã sai vặt rời đi trước, trước khi đi không biết có nghĩ đến cái gì hay không mà lại giới thiệu hai người phía sau với Vương Tiểu Thảo: “. . . . . . Đây là Vân Nương, đây là Diệc Mai. Ta vốn định tìm một ngày nào đó đích thân đưa nàng đi chọn vài bộ quần áo mà nàng thích, nhưng đúng lúc hôm nay ta lại có việc, mà cũng vừa vặn có Vân Nương ở đây, vậy thì để Vân Nương dẫn nàng đi chọn vài bộ quần áo, vòng tay mà nàng thích đi.”



Tâm tư của Vương Tiểu Thảo vẫn để ở trên người Lương công tử, rốt cuộc lúc này cũng chú ý tới hai nữ nhân xinh đẹp, trang phục bất phàm bên cạnh Lương công tử, nàng ngây người cả nửa ngày cũng không phục hồi lại tinh thần được.



Mà mẹ Loan Loan vẫn đứng bên cạnh nhìn trong lòng càng lúc càng thấy bất an, Lương công tử giới thiệu thế này không hề rõ ràng, sau khi suy nghĩ, từ đầu dến cuối bà cũng không tìm được cái cớ chính thức để hỏi thăm thân phận hai nữ nhân kia.



Thế nhưng, khiến cho bà và Vương Tiểu Thảo kinh ngạc chính là hai nữ nhân vẫn luôn mỉm cười kia, nhưng mà lúc Lương công tử đi rồi thì sắc mặt lập tức thay đổi.



Những phu nhân nơi nhà cao cửa rộng có bao giờ dễ chung sống đâu, cho dù là nhà thương nhân, hay gia đình phú hộ nhỏ, trong nội viện của họ chẳng bao giờ yên bình cả. Lương công tử vừa đi, nữ tử xinh đẹp duyên dáng gọi là Diệc Mai cũng không buồn nhìn hai mẹ con Vương Tiểu Thảo nữa, ý cười trên mặt Vân Nương cũng biến mất, nàng nhàn nhạt đưa mắt nhìn hai mẹ con Vương Tiểu Thảo, vừa giống như nói chuyện với nhau hoàn bên cạnh, lại vừa giống như nói với hai người Vương Tiểu Thảo: “Vốn còn muốn đi dạo một chút, giờ chẳng có tâm trạng rồi.” Khóe miệng cũng lộ ra vẻ chán ghét.



Thái độ của hai nữ nhân thay đổi nhanh như thế, cùng với ánh mắt châm chọc, khinh bỉ không chút nào che giấu của hai nha hoàn phía sau. Một trước một sau biến hóa, khiến cho Vương Tiểu Thảo và mẹ nàng khó chịu tột cùng, Vương Tiểu Thảo tâm rét lạnh như ăn phải một khối băng.



Trong lòng nàng cũng từng nghĩ bản thân nàng đây có tính là cố ý trèo cao hay không? Nhưng mỗi lần gặp gỡ, biểu hiện của Lương công tử đối với nàng vô cùng dịu dàng, cũng chưa hề ghét bỏ thân phận, gia thế của nàng.



Đây là lần đầu tiên thấy người khác khinh bỉ mình như vậy, lại còn đang đứng ngay trên đường cái, chưởng quầy và tiểu nhị của cửa hàng đứng một bên thấy rõ ràng, ngày thường bọn họ cũng còn khách khí với nàng, thế nhưng giờ đây ngay cả ánh mắt đồng tình cũng không cho nàng.



Nghĩ đến gia thế khác biệt của hai người, không biết cuộc sống sau này. . . . . . Vương Tiểu Thảo trắng bệch cả mặt!



Mẹ Loan Loan cơ bản cũng đoán ra được chuyện gì, thái độ của bọn họ tuy khiến lòng bà phẫn nộ, những bà cũng chính thức hiểu rõ sự chênh lệch của nhà mình và người khác. Có lẽ hôn sự này quả thật nên cân nhắc cho cẩn thận.


“Chuyện gì thế ạ?” Loan Loan khẽ giật mình.



Mẹ nàng đã sớm bị cha nàng giáo huấn một trận, bản thân bà chỉ là một nông phụ, đâu có hiểu được mấy thứ quy củ của những gia đình giàu có. Lời bà đã nói ra khỏi miệng, rồi lại sợ bị Loan Loan nói, nhưng lúc này chỉ có đứa con gái thứ hai này mới có thể giúp Vương Tiểu Thảo, nên chỉ có thể kể chi tiết chuyện xảy ra sau đó: “Sau ngày đó không lâu, họ Lương kia đã mời bà mối tới nhà. Bà mối kia không phải là người ở vùng chúng ta nên mẹ cũng không biết. Mẹ nghĩ đến ngày hôm đó Tiểu Thảo bị khuất nhục, mặc dù Tiểu Thảo khó chịu, nhưng mẹ thấy con bé như vậy hình như còn nhớ tới Lương công tử kia. Con cũng biết thật ra tính tình của muội muội con bướng bỉnh hơn cả con và đại tỷ con mà, nhất thời mẹ cũng không biết có nên chấp nhận hay không. Đúng lúc khi bà mối đến thì cha con lại không có ở nhà, vì thế sau đó mẹ trì hoãn nói cha con không có ở nhà, nên mẹ không thể làm chủ được. Nhưng bà mối kia dường như mất hứng, còn uy hiếp chúng ta, rồi tức giận thở hổn hển rời đi. Sau đó cha con về, ông ấy nói mẹ đã đắc tội Lương phủ rồi, đáng lẽ ra phải lập tức từ chối hôn sự này mới đúng.”



Chuyện này vừa nghe đã hiểu, Vương Tiểu Thảo mặc dù chịu nhục, nhưng vẫn còn ôm hy vọng đối với Lương công tử kia, nhưng mẹ Loan Loan thì không muốn con gái gả qua đó phải chịu khổ sở, mà trong lòng lại luyến tiếc cuộc hôn nhân với nhà phú quý, nên nhất thời có phần do dự. Nhưng bất kể là mẹ nàng có cự tuyệt Lương phủ hay không, chỉ cần không đồng ý hôn sự này thì đã là đắc tội Lương phủ rồi. Lúc trước đã bàn chuyện đâu vào đấy, bây giờ đột nhiên lại lật lọng, gia đình nhà cao cửa rộng như Lương phủ mà có thể vừa ý Vương Tiểu Thảo đã là chuyện vô cùng may mắn rồi. E là hành động của mẹ nàng ở trong mắt người Lương phủ thì bà chỉ đang muốn ra vẻ thanh cao, muốn nâng giá trị con người lên. Nhưng gia đình nghèo như các nàng thì có giá trị con người gì có thể nâng lên đây? Sợ là không chỉ có Lương phủ, mà họ cũng đã đắc tội lớn với cả Lương công tử rồi!



Suy nghĩ một chút, Loan Loan liền nói nói cho mẹ nàng nghe từng cái lợi hay hại của vấn đề này, cuối cùng nói: “. . . . . . Bây giờ nhà chúng ta chắc chắn đã đắc tội Lương phủ, nhưng nếu gả Tiểu Thảo đi, thì sợ rằng Lương công tử cũng sẽ không còn đối xử với muội ấy như xưa nữa, ngày lành sẽ chẳng quá hai ngày, mặc dù thế nhân đều nghĩ gả vào nhà cao cửa rộng thì bọn họ chỉ còn cách cuộc sống đeo vàng bạc đầy người không xa, nhưng cẩn thận mà suy nghĩ, nếu không được phu quân yêu thương, không có chủ mẫu che chở, có thể có được ba bữa cơm no đã là tốt lắm rồi, chứ đừng nói đến có vàng bạc châu báu.”



Vẻ mặt mẹ Loan Loan lại càng thêm hoảng loạn, không nghĩ tới chuyện này lại trở nên phức tạp như vậy, bà lúng ta lúng túng nói: “Vậy, vậy chúng ta giờ không gả Tiểu Thảo có được không?”



Giờ mới nói không muốn? Muộn rồi!



“Không được! Những loại người giống như Lương công tử có thể chấp nhận được việc bị người khác cự tuyệt sao? Cho dù có cướp thì e là bọn họ cũng phải cướp Tiểu Thảo đi. Chỉ sợ gay go nhất là chẳng những Tiểu Thảo không thể không gả, mà cả nhà cũng bị liên lụy!”



Thân thể mẹ Loan Loan trong nháy mắt vô lực, mềm oặt từ trên ghế ngã xuống.



Loan Loan thở dài một tiếng, đỡ mẹ nàng dậy. Mẹ nàng bắt lấy tay nàng, giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, kêu khóc: “Nhị muội ơi, con nhất định phải cứu muội muội con, cứu cả nhà chúng ta!”