Tú Sắc Nông Gia
Chương 149 : Về nhà
Ngày đăng: 20:16 19/04/20
Vừa vào nhà, Lai Sinh đã đặt một cái bọc lên bàn, bên trong không biết đựng cái gì, sau đó bắt đầu moi đồ từ trong ngực ra, nào là táo khô, kẹo, hạt dưa các loại…, mãi cho đến khi cái ngực phình to của hắn xẹp xuống mới thôi. Lại nhìn hai đứa Nguyên Bảo và Thạch Đầu, trước ngực đứa nào cũng căng phồng cả lên. Loan Loan kinh ngạc: “Nhiều như vậy à? Ai cho các đệ vậy?” Lai Sinh hì hì cười: “Tất cả đều là mọi người cho đấy.” Sau đó lại mở cái bọc ra, bên trong là mấy cái bánh điểm tâm tự làm, vừa nhìn Loan Loan đã biết là của Hương Tú làm. Nàng quay sang bọn Nguyên Bảo và Thạch Đầu, trong tay mỗi đứa đều có một bọc. Loan Loan dẫn mọi người trong thôn đi kiếm bạc, vì thế bọn họ rất cảm kích nàng, nên khi ba người Lai Sinh đi chúc tết, mọi người đều rất hào phóng lấy đồ nhà mình ra cho bọn chúng ăn. Còn việc đến nhà Hương Tú là do Lai Sinh đề nghị. Trong nhà Hương Tú chỉ có hai mẹ con, Hương Tú thấy có người tới chơi thì tất nhiên rất vui mừng. Ngày thường mọi người trong thôn đều xa lánh nàng, đến cả Mạch Thảo cũng bị mọi người cô lập. Tính tình của Mạch Thảo càng ngày càng trầm lặng, mỗi ngày gần như không hề bước chân ra khỏi nhà. Hương Tú lấy ra các loại bánh ngon, còn có cả bánh ngọt. Mới đầu Nguyên Bảo và Thạch Đầu còn hơi mất tự nhiên, có điều trẻ con thì làm sao có thể cưỡng nổi sự hấp dẫn của mấy món ăn ngon chứ? Thế là chỉ trong chốc lát mấy đứa trẻ đã nói nói cười cười vui vẻ. Mặc dù Mạch Thảo không thể nói chuyện, nhưng nét mặt cô bé tràn đầy niềm vui. Ăn rồi uống rồi, mấy đứa trẻ cũng trở nên thân thiết hơn, Nguyên Bảo cùng Thạch Đầu bèn mời Mạch Thảo đến nhà mình chơi. Hương Tú hi vọng Mạch Thảo mỗi ngày đều có thể vui vẻ như vậy, mặc dù bọn Lai Sinh là con trai, nhưng lại nghĩ hôm nay là mùng một tết, hơn nữa bọn Nguyên Bảo và Thạch Đầu đều là trẻ con, còn Lai Sinh thì đầu óc ngốc nghếch, nên nàng đã cho phép Mạch Thảo đi theo ba đứa. Lúc này Mạch Thảo vừa từ nhà Nguyên Bảo và nhà Thạch Đầu tới đây, Loan Loan đương nhiên cũng lấy đồ tặng cho Mạch Thảo, tuy rằng nàng đã mười lăm, nhưng vẫn tặng nàng một bao lì xì nhỏ. Mạch Thảo vừa mừng vừa sợ, khóe miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ nhè nhẹ, đoan trang hành đại lễ với Loan Loan. Tư thế không ưu nhã tiêu chuẩn giống các thiên kim nhà giàu, nhưng lại rất điềm đạm nho nhã, khiến người ta nhìn mà trong lòng sinh hảo cảm. Loan Loan không khỏi cảm thán, đúng là đi ra ngoài tiếp xúc nhiều có khác, Mạch Thảo đúng là một cô nương tốt hiểu chuyện biết lễ. Đáng tiếc. . . . . . Nhìn bốn người ngồi xung quanh bàn vừa nói vừa cười, đôi mắt sáng ngời của Mạch Thảo lấp lánh, khi nghe đến những chỗ buồn cười thì cô bé cũng cười theo, vui vẻ đến nỗi hai mắt cong lên. Loan Loan ngồi một bên nhìn bọn chúng chơi đùa, nàng cảm thấy như vậy thật tốt. Nguyên Bảo và Thạch Đầu ở đây ăn chè trôi nước, Loan Loan cũng giữ Mạch Thảo lại, sau đó bảo Mạch Thảo về nhà nói với mẹ nàng một tiếng. Gần đến buổi trưa, lại có thêm mấy đứa trẻ đến, là Kim Đản và Lan Hoa. Cả một đám tập trung ở nhà chính, không khí vô cùng náo nhiệt. Loan Loan biết phải làm thêm chè trôi nước, nên nàng bèn đi đến phòng bếp. Đến khi nàng quay lại, bốn đứa trẻ thêm một đứa nhỏ lớn tướng chụm lại thầm thì to nhỏ, Mạch Thảo chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh một mình, có vẻ không được hòa đồng. Chốc lát mấy đứa trẻ lại tách ra, Kim Đản nhìn Mạch Thảo hỏi: “Nhà tỷ có thật là có rất nhiều bánh ngọt ngon không?” Mạch Thảo gật đầu. “Ngon như thế nào? Ngon hơn cả bánh ngọt bán ngoài chợ sao?” Mạch Thảo gật đầu, lại lắc đầu. “Vừa gật đầu lại vừa lắc đầu, rốt cuộc như thế nào?” Kim Đản không kiên nhẫn nói. Mạch Thảo nhìn mấy ánh mắt toàn bộ đều nhìn chằm chằm nàng, nhất thời không biết trả lời thế nào. Đột nhiên thấy cái bọc ở trên bàn, nên lập tức mở ra, đẩy tới trước mặt Kim Đản và Lan Hoa. Thấy bánh ngọt ở bên trong, hai đứa lập tức mở to mắt, vì mấy cái bánh này làm đẹp y hệt như ngoài chợ bán vậy! Đến khi cắn thử một miếng, Lan Hoa kêu to lên: “Oa, ăn ngon quá đi.” Cái miệng nhỏ của Kim Đản nhét đầy bánh, nhồm nhoàm nói: “Đúng vậy, ăn ngon thật đấy.” Cô bé vừa dùng sức nhét vào cái miệng đã phồng lên không thể nhét vào thêm nữa, vừa nói: “Buổi chiều bọn muội có thể đến nhà tỷ ăn bánh không?” Mạch Thảo gật đầu. Nghe thấy buổi chiều lại được đi ăn, cả bọn đều rất hớn hở, Kim Đản và Lan Hoa cũng chủ động nói chuyện với Mạch Thảo. Tuy chỉ là một vài đứa trẻ, nhưng trong lòng Mạch Thảo cũng đã rất vui mừng. Đám trẻ con bốc vài ba cái là đã hết sạch gói bánh nhỏ. Ăn xong, Lai Sinh lấy tay áo quệt miệng, sau đó nghiêm trang nhìn Mạch Thảo nói: “Phần bánh ngọt này là của ta, giờ bọn họ ăn hết rồi, buổi chiều ngươi phải đền cho ta.” Mạch Thảo ngẩn người, rồi lập tức gật đầu. “Ta muốn thêm hai cái.” Mạch Thảo lại gật đầu. Được Mạch Thảo đáp ứng, Lai Sinh lập tức nở nụ cười, móc ra một viên kẹo từ trong túi quần đưa cho nàng, hào phóng nói: “Ta cũng mời ngươi ăn.” Mạch Thảo cầm lấy viên kẹo hé miệng cười. Ăn trưa xong, mấy đứa trẻ quả nhiên đi đến nhà Mạch Thảo. Chỉ cần bọn chúng vui vẻ, ngày mùng một tết Loan Loan cũng không muốn quản quá nhiều. Vì là ngày đầu năm mới, không thể ăn cháo nên tối đó họ nấu cơm trắng. Mùng hai tết, con gái xuất giá phải về thăm nhà mẹ đẻ, năm trước Bách Thủ và Loan Loan đã bàn bạc với nhau, năm nay họ phải về nhà một chuyến. Đồ đã mua xong hết rồi, tất cả đều có hai phần. Khi ba người đến Vương gia thôn thì vẫn còn sớm, nhưng không ngờ vợ chồng Vương Lý còn sớm hơn cả bọn họ. Vương Lý đủ sữa cho con bú, nên bộ dạng thằng bé trắng trắng mập mập, rất khỏe mạnh, đôi mắt đen lúng liếng đảo đảo vô cùng lanh lợi. Loan Loan nhìn thấy thì rất thích, trong lòng không khỏi mong chờ đứa con trong bụng mình sinh ra. Mẹ Loan Loan vô cùng niềm nở, bà bảo Bách Thủ và Loan Loan ngồi trò chuyện với vợ chồng Vương Lý, Lý Quang Hán, cũng không để cho bọn họ giúp đỡ, mà bảo cha Loan Loan cùng Vương Tiểu Thảo xuống bếp giúp một tay. Vương Nguyên Sinh thì chẳng trông cậy được gì. Nhưng không biết có phải là do hôm ấy ở chợ nhìn thấy bộ dạng hung dữ của Bách Thủ hay không, mà hôm nay tiểu tử này lại rất ngoan ngoãn chào hỏi, nói chuyện cũng không còn không biết biết lớn nhỏ như trước đây, đã lễ phép hơn rất nhiều. Cơm trưa khá là phong phú, bàn ăn có hai đĩa thịt xào, một bát canh trứng, thịt thú rừng mà trước năm cha Loan Loan bắt được trên núi vẫn còn giữ lại, chính là vì đợi hôm nay mọi người về thăm nhà thì lấy ra ăn. Sau khi dùng xong cơm trưa, mọi người cũng không vội vã trở về mà ngồi trong sân nói chuyện, được vài câu đã nói đến thu hoạch của năm trước. Năm ngoái bởi vì trận lũ kia mà thu hoạch của mọi người đều bị ảnh hưởng. Có điều năm nay lúa phát triển khá tốt, thế là ba nam nhân cùng nhau đi ra ngoài ruộng, để mấy nữ nhân ở nhà. Không có nam nhân ở đây, mấy người nói chuyện càng thoải mái hơn, mẹ Loan Loan kể cho Vương Lý nghe chuyện xảy ra ở trên chợ hôm ba mươi tết. “. . . . . . May mà có hai vợ chồng Nhị muội con, trước kia bọn ta thực sự bị mù rồi, cũng may có Nhị muội con cảnh tỉnh, Lương công tử kia chính là cái loại chó đội lốt người.” “Trước đó con cũng nói rồi mà, con đã bảo mọi người nói với Nhị muội đi, nhiều người thì nhiều chủ ý, may mà Tiểu Thảo chưa gả đi, tên họ Lương kia không phải lựa chọn tốt cho con bé.” Vương Lý cũng cảm khái nói. Sau đó nàng lại đưa mắt nhìn Vương Tiểu Thảo ở trong nhà, hạ giọng hỏi: “Tiểu Thảo giờ thế nào ạ?” “Còn có thể thế nào chứ, chuyện này dù là ai thì trong lòng cũng không chịu nổi, là do chúng ta không biết nhìn người, bản thân nó cũng đã hiểu rõ rồi, việc gả vào Lương phủ là không thể được. Trong đầu nó đã thông suốt không ít, nhưng lại ít nói hơn, chắc qua một thời gian nữa thì sẽ không sao đâu.” Vương Lý nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: “Nghĩ thông được là tốt rồi.” Loan Loan ngồi một bên không nói gì, trong lòng thầm nghĩ, hi vọng Vương Tiểu Thảo có thể thật sự thông suốt. Trải qua chuyện này, tuy nói không mấy người biết chân tướng sự việc, nhưng mẹ Loan Loan rất sốt ruột với hôn sự của Vương Tiểu Thảo. “. . . . . . Cũng không yêu cầu gia cảnh phải như thế nào, chỉ cần là người tốt, đối xử toàn tâm toàn ý với Tiểu Thảo là tốt rồi. Mẹ đã nhờ người cẩn thận để ý giúp Tiểu Thảo rồi, chỉ cần có đám thích hợp thì sẽ gả con bé đi. . . . . . Đúng rồi, các con là tỷ tỷ của nó, cũng giúp nó xem xem, có người nào trong sạch cũng đừng bỏ lỡ.” “Bọn con có biết Tiểu Thảo muốn tìm kiểu người như thế nào đâu. Làm sao mà để ý giúp đây mẹ?” Vả lại, với cái tính xoi mói của Vương Tiểu Thảo, lúc gặp thì thấy tốt, ngộ nhỡ sau này gả đi có gì trắc trở thì chẳng phải sẽ trách các nàng sao? Loan Loan cảm thấy suy nghĩ Vương Lý cũng có lý. Mẹ Loan Loan lơ đễnh nói: “Các con là tỷ tỷ ruột của nó, chẳng lẽ còn hại nó sao? Các con chỉ phụ trách hỏi thăm một chút xem người ta có thích hợp hay không thôi. Đến lúc đó để cho nó tự quyết định, trải qua chuyện này rồi, chẳng lẽ nó vẫn còn muốn bắt chước gà rừng biến thành phượng hoàng nữa sao?” Loan Loan và Vương Lý đều im lặng. “Đến lúc đó tìm được người thích hợp, mẹ sẽ lại nhờ người đi hỏi thăm tình hình lần nữa, sau này hai vợ chồng bọn nó có xảy ra chuyện gì, cũng không trách được tỷ muội bọn con.” Mẹ Loan Loan cam đoan. Vương Lý nghe thế thì chỉ cười cười, nàng nhìn Loan Loan một cái, hai mắt sáng lên: “Nếu như vậy, bọn con sẽ để ý xem.” Dừng một chút rồi lại nói với mẹ nàng: “Nhưng mà, con với Quang Hán thật sự không biết người nào tốt cả, tình hình những gia đình trong thôn như thế nào thì mẹ cũng không phải không biết. Có điều, vợ chồng Nhị muội còn lên chợ buôn bán, chắc chắn là quen biết nhiều người hơn chúng con.” Được Vương Lý nhắc nhở, mẹ Loan Loan cũng nhớ đến. Loan Loan và Bách Thủ không chỉ bày quán bán bánh trên chợ, hiện còn đến thôn trang làm việc giúp người ta, mà ngày đó vẫn là do thiếu đông gia của quán rượu Phúc Sinh kia đứng ra giải vây giúp. Nghĩ tới đây, bà lập tức nói: “Đúng rồi, Nhị muội, các con quen biết nhiều người thì để ý giúp muội muội của con đi!” Loan Loan giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười khó xử: “Tuy nói bọn con giúp người ta làm việc, nhưng người ta là thân phận gì chứ? Hôm đó e rằng chỉ do chúng ta may mắn gặp được, người ta mới giúp chúng ta thôi. Hai người xem, người ta có thân phận cao quý như vậy, sao lại muốn liên quan đám nông dân chúng ta?” Thấy vẻ mặt Vương Lý và mẹ nàng đều lộ vẻ đồng ý cùng thất vọng, Loan Loan lại tiếp tục nói: “Hơn nữa, bọn con cũng chỉ giúp họ làm việc, phải dựa vào người ta mà kiếm miếng ăn, đâu dám ra yêu cầu gì. Về việc trước kia con và Bách Thủ có bày quán bán bánh ở chợ mấy ngày, thì cũng quen biết vài người, trong đó cũng có nhiều người buôn bán, nhưng chỉ tiếc là hầu hết đều đã lập gia đình, còn nói đến trong thôn thì chẳng cần đến con nữa, bản thân mẹ có thể còn rõ ràng hơn con đấy.” Mẹ Loan Loan nghe vậy thì thở dài: “Chẳng lẽ không còn cách nào khác à?” “Chuyện này không gấp được, mẹ đã nhờ người để ý rồi mà, nhất định sẽ có tin tức.” Loan Loan an ủi bà. “Đúng vậy, mẹ à, Nhị muội nói có lý đấy, bọn họ dù sao cũng phải nhìn ánh mắt người khác mà sống. Việc này cứ từ từ thôi!” Vương Lý cũng khuyên nhủ. Mẹ Loan Loan cau mày, hơi lo lắng: “Mẹ cũng biết chuyện này không thể vội được, nhưng hai con cũng biết chuyện lần này ầm ĩ lớn như vậy, mặc dù cha các con đã nghĩ cách để che đậy chuyện này với người trong thôn rồi, nhưng khó mà đảm bảo một ngày nào đó chân tướng bị bại lộ, khi đó muội muội con còn không phải sẽ bị người ta nói này nói kia à. Sợ rằng đến lúc đó khó tìm được nhà chồng tốt. . . . . .” Mẹ Loan Loan không ngừng lải nhãi nói con đường của Vương Tiểu Thảo sau này khó đi ra sao. Vương Lý thỉnh thoảng lại an ủi bà mấy câu, còn trong đầu Loan Loan chỉ hiện lên một câu nói, sớm biết có hôm nay thì lúc trước đừng làm. Nói một tràng dài, nàng biết mẹ nàng kỳ thật là đang nói với nàng, sau đó Loan Loan đành phải nói: “Bọn con thật sự không biết người nào tốt cả. Nếu không thì thế này, đợi khi mẹ tìm được cho Tiểu Thảo đám nào, nếu như cần nghe ngóng tình hình gì đó thì bọn con vẫn đủ khả năng giúp! Nhưng mẹ cũng biết trước đây con không hay ra khỏi nhà, tình hình trước đây của Bách Thủ thì khỏi phải nói rồi, quan hệ của bọn con với xóm giềng mới được nối lại được một năm, ngộ nhỡ không hỏi thăm được cái gì, mẹ cũng không được oán trách bọn con đâu.” Có lời nói của Loan Loan, vẻ mặt mẹ nàng lập tức vui vẻ, miệng không ngừng đồng ý: “Đương nhiên, mẹ biết con và Bách Thủ trước kia rất khó khăn, đến lúc đó nếu mà không hỏi thăm được gì, thì tất nhiên chúng ta cũng không trách các con.” Chờ Bách Thủ, cha Loan Loan và Lý Quang Hán từ ngoài ruộng về thì ba người đứng lên chào hỏi rồi đi về. Buổi tối, nàng nói chuyện này với Bách Thủ. “Nếu đã như vậy, thì khi đó chúng ta hỏi thăm giúp một chút rồi báo với mẹ, để cho bọn họ tự quyết định là được.” Loan Loan gật đầu. Nếu Vương Tiểu Thảo tìm được người ở thôn gần đó, vậy thì không cần đến nàng nữa. Còn nếu nàng may mắn tìm được một người trên thị trấn, thì đến lúc đó bọn họ lại xem xét tình hình, nhờ người đi nghe ngóng một chút là được.