Tú Sắc Nông Gia

Chương 165 : Tới thăm Lai Sinh

Ngày đăng: 20:16 19/04/20


Edit: Quỳnh Trúc

Beta: Tuyết Y

Buổi nói chuyện với Lý Nhị khiến Loan Loan oán giận không dứt, nhưng nghĩ lại thì cho dù Âu Dương gia cố ý bảo bọn họ khuyên giải Lai Sinh, cũng phải là Đại lão gia phái người đi chứ sao lại là người khác, Lai Sinh tại sao không ăn cơm, rõ ràng là Âu Dương gia đòi hỏi quy củ quá nhiều.



Huống chi, ngày đó Lai Sinh bị Âu Dương gia kiên quyết mang đi, cả đồ đạc cũng không cần, có thể thấy được đối phương cũng không muốn Lai Sinh còn liên quan gì đến bọn họ. Lời nói của Triệu Nhị bỗng khiến nàng cảm thấy nghi ngờ.



Loan Loan nhìn hắn một cái, nói: “Để Lai Sinh về, không biết là ý của Âu Dương Đại lão gia hay là. . . . . . ?”



“Đây tất nhiên có ý của Lão thái gia, Đại lão gia nóng lòng thương con, mong con hơn người, Lão thái gia sợ Đại Lão gia không nghe theo, nên quyết định để cho thiếu gia về ở tạm trước.”



“Nếu Lão thái gia đã quyết định, các ngươi có thể đưa đệ ấy về thẳng nhà là được, vì sao còn muốn chúng ta trực tiếp đến thăm?” Loan Loan đã khôi phục bình tĩnh.



“Nguyên nhân này không nói ra chắc hẳn hai vị cũng hiểu, các ngươi cùng Lai Sinh thiếu gia sống chung đã lâu, đương nhiên hiểu rõ cậu ấy, đến lúc đó chỉ cần nói đầu óc cậu ấy không linh hoạt, là người ngốc, cần phải có người kiên nhẫn khuyên bảo là đủ. Vì suy nghĩ cho tương lai, chắc hẳn Đại lão gia cũng không thể nói gì hơn.”



Ánh mắt Loan Loan sáng tỏ nhìn Lý Nhị, trong lòng càng lạnh lẽo, người Âu Dương gia thật sự coi bọn họ là đám nông dân vô tri ngốc nghếch hay sao?



Thản nhiên nói: “Tiểu ca nói đùa rồi, chúng ta chẳng qua là nông dân làm ruộng, nào có biết đạo lý lớn lao gì, vả lại, khi ông ngoại Lai Sinh thiếu gia còn sống đã nhờ vả, chỉ cần bản thân cậu ấy đồng ý là có thể về bất cứ lúc nào. Còn cái khác chúng ta chắc là giúp không được rồi.” Nói xong ôm lấy đứa con trong ngực Bách Thủ, cùng Bách Thủ đi về phía cổng chợ để về nhà.



Triệu Nhị ngẩn người.



Vừa rồi Loan Loan còn mang vẻ mặt lo lắng, sao trong nháy mắt lại trở nên lạnh lùng như thế ?



Nhưng mà nhiệm vụ quan trọng hơn, nên hắn lập tức đuổi theo.



“Chẳng lẽ hai vị không lo cho Lai Sinh thiếu gia?”



Loan Loan dừng chân, xoay người lại nhìn hắn, vẻ mặt thản nhiên nói: “Lo lắng à? Âu Dương Đại lão gia là cha cậu ấy, chẳng lẽ còn có thể hại cậu ấy sao.”




Ngày thứ hai, ăn xong lương khô, hai người lại ôm con đi ra ngoài, trước khi đi họ lên tiếng chào hỏi chưởng quỹ. Hai người quanh quẩn bên ngoài Âu Dương phủ một hồi, nhưng từ đầu đến cuối cũng không gặp được người muốn gặp. Đợi mãi cho đến buổi trưa, Loan Loan đứng đến chân mỏi nhừ, sau đó bất đắc dĩ, Bách Thủ chỉ đành phải đi lên gõ cửa.



Chốc lát sau liền có người ở bên trong mở cửa, là một gã sai vặt giữ cửa.



Bách Thủ lập tức cười tươi, cẩn thận nói: “Tiểu ca, chào huynh, chúng ta muốn tìm Âu Dương quản gia Âu Dương Chất.”



Gã sai vặt kia đánh giá hai người từ đầu đến chân một lượt, thấy hai người mặc quần áo vải thô, không khỏi lộ ra vẻ xem thường, miệng cũng lười mở, miễn cưỡng khoát tay áo với hai người rồi muốn đóng cửa.



Bách Thủ vội vươn tay ngăn trở, kêu lên: “Tiểu ca, khoan đã.” Sau đó móc ra hai mươi đồng từ trong ngực, lấy lòng nói: “Kính xin tiểu ca thông báo giúp một tiếng, tại hạ họ Dương.”



Gã sai vặt nhìn hai mươi đồng rải rác trên tay, rất khinh thường, hắn ném vào trong túi quần, xoay người đóng cửa rồi bỏ lại một câu: “Chờ đấy.”



Rốt cục cũng chuyển lời, nhưng Bách Thủ không hề cao hứng, hắn nghe nói trong gia đình giàu có nhà cao cửa rộng làm chuyện gì đều được thưởng tiền, nhưng không ngờ hai mươi đồng mà một tên giữ cửa lại khinh thường như thế, bình thường hắn và Loan Loan đi chợ bán bánh, muốn kiếm được hai mươi đồng phải phí bao nhiêu sức lực đấy!



Trong lòng tràn đầy buồn bực, nhưng đành phải làm như vậy.



Loan Loan chỉ phải trấn an hắn vài câu.



Cũng may là đưa tiền mới có thể chuyển một lời nói, nhưng kết quả hai người ở bên ngoài đợi đến khi trời tối cũng không thấy ai đi ra ngoài. Hai người giận quá sức! Rồi đành chán nản trở về nhà trọ.



Ban đêm nằm trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được.



Chẳng lẽ cứ như vậy mà về?



Sáng sớm ngày thứ hai, hai người lại tới bên ngoài Âu Dương phủ, hôm nay vận khí không tệ, họ đứng chưa đầy một lát đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc.