Tú Sắc Nông Gia
Chương 179 : Nghi kỵ (thượng)
Ngày đăng: 20:17 19/04/20
Edit: Trần Phương
Beta: Tuyết Y
Buổi chiều sau khi đi dạo một vòng trong thôn, Loan Loan ôm con về bắt đầu chuẩn bị cơm tối. Trời còn chưa tối đã thấy một đoàn người xuống núi, ngày đầu tiên ngoại trừ nghe, quan sát, ghi nhớ, phần lớn thời gian đều làm chân chạy, trợ thủ, chứ không làm việc gì, cho nên mọi người không mệt mỏi, và cũng tan tầm sớm.
Bách Thủ về, Loan Loan rất vui mừng, nàng cười xách nước rửa mặt cho hắn. Lai Sinh chạy ra sau Bách Thủ, không đợi Bách Thủ rửa mặt mà đã đưa bàn tay đen sì của mình vào chậu nước.
Loan Loan thở dài, không biết buổi chiều tên tiểu tử này lên núi làm gì mà trên người dính đầy bùn đất. Đợi hắn rửa tay xong, Loan Loan đổ nước đi rồi xách nước khác cho Bách Thủ.
Bách Thủ vừa rửa mặt vừa nói tình hình công việc hôm nay.
“……mấy ngày đầu nhẹ nhàng một chút, ta cũng có thể về sớm giúp nàng, nhưng sau này có lẽ sẽ tan tầm muộn hơn. Lúc chúng ta về, mấy người kia vẫn còn làm trên núi đấy…” Dừng một chút rồi lại khó hiểu nói với Loan Loan: “Hôm nay trên mỏ có một quản sự và một đốc công đến, nàng đoán xem là ai?”
Loan Loan lắc đầu.
“Là Lưu quản sự ở Tạ gia trang, đốc công kia hình như cũng là người trong trang.”
Loan Loan bất ngờ: “Lưu quản sự?” Chẳng nhẽ ông chủ mỏ than này là Tạ gia?
Loan Loan cảm thấy rất có khả năng, nếu không thì sao có thể phái Lưu quản sự đến hầm mỏ? Bách Thủ cũng có cách nhìn tương tự, cho dù Tạ gia không phải ông chủ thì chắc chắn cũng có cổ phần.
Có điều, như vậy ngược lại lại là một chuyện tốt, bọn họ có quen Lưu quản sự, nói không chừng về sau có chuyện gì thì vẫn có thể dàn xếp được. Đảo mắt nàng lại nghĩ đến việc đã rất lâu rồi không thấy Tạ Dật, cả chuyện ký kết đồ nướng cũng do Dư trưởng quỹ xử lý, không biết sau khi mỏ than khởi công xong Tạ Dật có tới không? Đến lúc đó chắc chắn nàng phải nói chuyện kỹ càng về đồ nướng với Tạ Dật. Nếu tình hình tốt, có lẽ về sau có thể mở cửa hàng đồ nướng ở kinh thành, không chỉ đồ nướng, mà còn có thể đưa tất cả các loại như cá nướng vào, mà như vậy thì các thiết bị ở cửa hàng phải thay đổi. Loan Loan nghĩ lại, lại cảm thấy vô cùng động tâm, thời đại này xây một chuỗi cửa hàng đồ nướng mang hơi hướm hiện đại, lại có thể khiến cho toàn bộ người ở thiên triều yêu thích cách ăn và cả loại cửa hàng phong cách này, điểm quan trọng là trừ nàng không ai nghĩ ra được, thiết bị nàng dự tính lắp đặt ở cửa hàng cũng là độc nhất vô nhị, đây là một chuyện vinh quang, tự hào cỡ nào ah!
Nhưng mà lão sư Dương Khanh của hắn ngược lại rất thông tình đạt lý, ông cổ vũ hắn không nên nản chí mà hãy tiếp tục cố gắng, lại cho phép hắn về nhà nghỉ ngơi vài ngày coi như giải sầu.
Cha Lý Đại Trí lên mỏ làm việc, mấy ngày này hắn giúp mẹ công việc đồng áng. Chí hướng của Lý Đại Trí rất cao, thi viện mà không qua thì hắn đã cảm thấy rất mất mặt, nhưng người trong thôn lại không thấy vậy, ai mà đỗ được tú tài thì bọn họ đã thấy rất giỏi rồi. Vì thế người nào thấy Lý Đại Trí cũng cười tươi như hoa, cách thật xa đã chào hỏi hắn.
Loan Loan ôm con từ ngoài đồng về thì gặp hắn, nàng cười lên tiếng chào hỏi hắn.
Lý Đại Trí thấy nàng một tay ôm con, một tay xách gùi, trong gùi còn có mấy cây ngô mẹ Nguyên Bảo cho. Hắn lập tức buông cuốc trên vai xuống, nói: “Tẩu ôm con sao còn cầm nhiều đồ như vậy, để ta giúp!” Một khoảng thời gian rất lâu không gặp, cảm giác nói chuyện còn quen thuộc hơn trước kia rất nhiều.
“Vậy cảm ơn huynh!” Loan Loan cười đưa gùi cho hắn. Quay đầu lại thấy cái cuốc hắn để ở ven đường: “Nếu không thì ta giúp huynh cầm cuốc nhé?”
Lý Đại Trí ngăn nàng, tiếp tục đi về: “Tẩu cứ kệ đi, một cái cuốc hỏng có ai thèm đâu, ta vốn muốn giúp tẩu, nếu lại để tẩu cầm cuốc giúp ta thì chẳng phải ta đây không giúp được gì lại làm phiền đến tẩu sao?”
Loan Loan cười ha ha, thật ra nàng chỉ sợ chậm trễ hắn làm việc thôi. Trước kia Lý Đại Trí gặp nàng nói đôi câu là mẹ hắn lại nhìn chằm chằm nàng phồng mắt nhíu mày. Nàng cũng không muốn để mẹ Đại Trí lại hiểu nhầm cái gì.
Thế nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được, Lý Đại Trí không chỉ có diện mạo mi thanh mục tú, đối xử với mọi người cũng rất ôn hòa, chữ nghĩa đầy mình lại trúng tú tài, người như thế trong mười dặm tám thôn quanh đây cũng coi như có tiền đồ. Nếu như trước kia nàng thực sự thành đôi với Lý Đại Trí thì giờ nàng chẳng phải là tú tài phu nhân sao?
Nhưng mà có bà mẹ chồng hay bắt bẻ như mẹ Đại Trí thì cuộc sống cũng không trôi qua vừa lòng đẹp ý như hiện tại được.
Vẫn là Bách Thủ tốt, trên không có cha mẹ chồng, dưới không có huynh muội, nàng chỉ cần chăm sóc tốt con và Bách Thủ là mọi việc đều thuận lợi. Lúc mệt mỏi còn có thể tùy tiện sai sử Bách Thủ, mà hắn cũng không có oán hận câu nào. Trong thôn có được mấy người nam nhân tính tình tốt như Bách Thủ chứ? Nàng bội phục mình lúc trước thật là sáng suốt.
Lập tức Loan Loan lại lắc đầu, nghĩ cái gì thế chứ? Trước kia lúc chủ cơ thể này quen biết Lý Đại Trí, người ta căn bản không có để ý đến mình, chỉ là từ sau khi chuyển xuống Dương gia thôn, từ sau khi cả nhà họ từ từ được mọi người trong thôn chấp nhận, dường như lúc ấy Lý Đại Trí mới đối đãi gần gũi hơn với nàng. Mặc dù không biết nguyên nhân nhưng Loan Loan vẫn dương dương tự đắc nghĩ nhất định là kết quả của việc mình đối xử ôn hòa, khoan dung, khôn khéo với mọi người.