Tú Sắc Nông Gia
Chương 198 : Thanh danh
Ngày đăng: 20:17 19/04/20
Ở đây ngoài mấy người thân của Vương gia, còn có mấy người phụ nữ ngồi tán gẫu với nhau. Đám đàn ông đang làm trên mỏ đợi đến trưa mới đến ăn cơm. Bách Thủ sang nhập bọn với đám đàn ông. Loan Loan đã tìm được Mai Tử và mẹ Nguyên Bảo đang ngồi cạnh một đám người. Thấy nàng tới, mẹ Nguyên Bảo giúp nàng đón lấy đứa trẻ. Lúc này mọi người đang nói chuyện về con gái Thanh Sơn: “… Lớn lên khỏe mạnh, đáng tiếc da hơi đen một chút.”
“Đứa nhỏ này mới được một tháng thôi mà. Trẻ con lớn nhanh lắm! Bây giờ nhìn thì bình thường, nói không chừng sau này lớn lên lại là một đại mỹ nhân thì sao.”
Có người lập tức làm ra tư thế chớ nói to: “Mấy người nhỏ giọng một chút, bàn tán về con cái nhà người ta, không sợ đắc tội à.”
Hai người đang nói chuyện liền ngượng ngùng cười cười.
Thấy không khí có vẻ gượng gạo, có người lập tức tìm đến nói chuyện với mẹ Tuấn Kỳ đang nổi danh gần đây: “Chị dâu, lâu rồi không nhìn thấy Tuấn Kỳ nhà tẩu đâu nhỉ?”
Thấy có người chủ động nói chuyện với mình, trong lòng mẹ Tuấn Kỳ cảm thấy rất vui, lại còn đề cập đến con mình, lại càng đắc ý thêm mấy phần: “Bây giờ nó đi lên thư viện học nào có nhiều thời gian rảnh để về như vậy, có lúc còn phải giúp lão sư viết cái nọ cái kia. Lão sư bảo nó ở lại thư viện luôn, chỉ thỉnh thoảng mới về một lần.”
Mọi người lộ vẻ hâm mộ: “Ôi, đúng là, sau này Tuấn Kỳ sẽ có tiền đồ rộng mở rồi. Nông dân như chúng ta sao có thể so được với nó. Trong nhà dù sao cũng không tốt bằng ở thư viện.”
“Đúng vậy!” Mẹ Tuấn Kỳ nhấc cằm lên, cười cười, nói: “Mọi người cũng đừng xem thường địa phương nhỏ này của chúng ta. Thư viện của chúng ta lại rất nổi danh nhé, ở trong đó có rất nhiều đệ tử nhà có tiền, ngay cả người ở huyện lân cận cũng muốn đưa con em đến học…”
Thấy mọi người đều vểnh tai nghe, mẹ Tuấn Kỳ càng thêm dốc sức nói: “… Ở thôn này của chúng ta sao có thể so sánh với ở thư viện. Ở đó đều là người đọc sách. Mấy đứa trẻ kết giao với nhau đều là người văn nhã lịch sự, tài hoa hơn người. Nói cái gì nhỉ… gần đèn thì sáng, gần… mực thì đen, chính là câu này.”
“Ôi!” Có người vỗ bắp đùi kêu lên: “Mẹ Tuấn Kỳ, chúng ta đều là người dốt đặc cán mai, ngươi nói văn vẻ như thế làm sao chúng ta hiểu được đây.”
“Đúng vậy! Không ngờ bây giờ ngươi cũng đọc thơ cơ đấy!”
Cả mắt miệng mẹ Tuấn Kỳ đều cười: “Ta cũng là nghe con trai nói thôi.” Sau đó nàng dương dương tự đắc giải thích ý nghĩa câu nói kia cho mọi người nghe: “Câu nói kia có nghĩa là đi theo người đoan trang lễ độ thì tự mình cũng sẽ trở thành một người biết đạo lý, có trách nhiệm… thành người tốt. Nếu đi theo những loại mèo loại chó kia thì sau này cũng sẽ biến thành lũ chó lũ mèo mà thôi.”
“A, chẳng trách lại có người vội vàng đến cửa muốn kết thân với nhà các người. Mọi người nhìn xem mẹ Tuấn Kỳ nói chuyện có lý lẽ không kìa!”
“Nếu nàng làm không đúng, cháu cũng không thể làm như vậy. Gây chuyện trước mặt nhiều người như vậy còn gì là thể diện.” Dừng một chút, ông lại cảm thấy bản thân mình nói không đúng. Chẳng lẽ đợi đến khi không có ai thì có thể không làm mất mặt mũi sao?
Ông không nhịn được khoát tay: “Dù sao thì sau này cháu cũng đừng như vậy nữa là được, ảnh hưởng đến danh tiếng của mình…”
Dương Nghĩa Trí nói xong liền chắp tay sau lưng rời đi. Loan Loan dẩu miệng, nhìn về phía bóng lưng Dương Nghĩa Trí nói thầm: “Ta mới không sợ ảnh hưởng đến thanh danh của mình.” Sau đó nàng trở về nhà.
Loan Loan về nhà chưa được một lúc, Bách Thủ cũng về tới nơi. Vào nhà nhìn thấy Loan Loan nằm nghiêng trên giường, con trai bên cạnh đã ngủ say, hắn nhẹ nhàng hôn lên bàn tay nhỏ bé của con, nhỏ giọng hỏi nàng: “Trước lúc ăn cơm xảy ra chuyện gì đấy?”
Loan Loan cười cười: “Không có gì, người trong thôn vẫn luôn nói này nói nọ mà. Chàng cũng không phải không biết.” Sau đó nàng đứng dậy, nhường lại chỗ cho hắn: “Chàng nghỉ ngơi đi, buổi tối còn phải đi làm đấy!”
Bách Thủ gật đầu nằm lên giường. Loan Loan ngồi trong sân thấy thật nhàm chán, nàng nhẹ nhàng đóng cổng rồi đi ra ruộng.
Trên cánh đồng xanh mướt từng mảng, lúa mới trồng chưa được bao lâu, lại sắp đến ngày mùa rồi. Mấy ông chồng đều lên mỏ làm công, nên các chị em phụ nữ ở nhà đều vất vả hơn trước. May mà hiện giờ vào buổi tối Lai Sinh có thể giúp đỡ, nếu không thật sự không xong, đến lúc đó nhà bọn họ sẽ thu hoạch vào buổi tối.
Sau đó nàng lại gặp Vương Bảo Sơn từ chỗ vườn cây ăn quả đi tới. Loan Loan hỏi hắn năm nay cây quýt kết trái thế nào.
Vương Bảo Sơn thật cao hứng nói: “Năm nay rất tốt! May nhờ có Bách Thủ huynh đệ nói biện pháp kia, mới có được thành quả như năm nay. Sau này năm nào cũng được như vậy thì chúng ta không phải lo gì nữa.” Sau đó hắn thật lòng nói: “Đến lúc quýt chín nhớ đến hái một ít mang về nhé.”
“Được chứ, không biết Lai Sinh thích không. Lúc đó ta sẽ đến mua một chút.”
“Hai nhà chúng ta còn phải nói những câu này sao? Mua cái gì chứ, muốn ăn thì cứ đến hái là được, sao phải khách khí như vậy!”
Loan Loan cười ha hả nói: “Vậy được, ta cũng muốn nếm thử quýt nhà huynh có vị như thế nào đây?
Sau khi Vương Bảo Sơn đi rồi, trên đường về nhà Loan Loan gặp phải Tạ Tam.