Tú Sắc Nông Gia

Chương 2 : Trượng phu

Ngày đăng: 20:13 19/04/20


Ngủ ba ngày trên chiếc giường gỗ, Loan Loan dường như đã quen, đến ngày thứ tư bệnh mới thuyên giảm, thể lực khôi phục chút ít, đã có thể tự mình xuống giường đi lại. Hơn nữa nàng còn phát hiện ra một chuyện đó là trượng phu của nàng không thích nói chuyện với nàng, hơn nữa, trừ lúc đưa cơm, đưa thuốc thì căn bản hắn không muốn ở cùng phòng với nàng. Buổi tối hai người cũng không ngủ cùng giường, hai ngày đầu nàng còn tưởng rằng do mình bị bệnh nên hắn mới ngủ ở bên ngoài nhưng hai ngày nay hắn vẫn ngủ ở ngoài.



Nhà chỉ có bốn bức tường, so với thế kỉ hai mốt thì chênh lệch không ít, thậm chí còn nghèo hơn vùng miền núi. Ít nhất ở thế kỉ hai mốt, vùng núi cũng có đầy đủ đồ dùng sinh hoạt. Trong căn nhà này, ngoài một cái giường, một cái bàn hỏng, một cái tủ nát ra thì chẳng có gì.



Đây cũng nghèo quá rồi?



Đến ngày thứ năm Loan Loan mới được sự đồng ý của Bách Thủ cho ra cửa ngồi một chút. Sau khi ăn điểm tâm xong, Bách Thủ đi ra ngoài. Loan Loan xuống giường, nàng phát hiện ra mình đang mặc bộ quần áo vải thô giống mẹ Nguyên Bảo – người phụ nữ hôm trước đã cứu nàng, dưới chân đi đôi giày vải.



Ngoài phòng ngủ còn có một gian phòng, cũng giống những ngôi nhà ở nông thôn hiện đại, giữa phòng có một chiếc bàn gỗ, cạnh góc tường là hai băng ghế dài, bên trên có đặt hai tấm gỗ chẳng biết để làm gì. Bên tường còn có hai cây dao hỏng, hai chiếc rương hỏng. Bách Thủ là nông dân, trong nhà xem ra chẳng có thứ gì.



Loan Loan có phần câm nín, nàng đã xuyên đến chỗ quỷ quái gì thế này?



Đi ra ngoài cửa Loan Loan triệt để ngốc trệ.



Ngoài cửa là một khoảnh đất trống, trước mắt hiện ra toàn một màu xanh, xung quanh chỉ có cây với trúc, ngoài rừng cây ra thì chính là rừng trúc, nàng mới biết hóa ra nhà mình ở trong rừng rậm nguyên thủy.



Đi chung quanh một vòng nhỏ, cẩn thận điều tra, nàng thấy nhà mình ở trên một dốc núi nhỏ, xung quanh không có một hộ gia đình nào, có điều đi về phía trước hai mươi mét có thể thấy dưới sườn núi, cách đó không xa có một dãy thôn trang cùng với đồng ruộng.



Nàng lâm vào nghi hoặc, đã có thôn trang thì sao nhà nàng lại ở trên núi?



Có hai loại người ở trên núi mà không ở trong thôn. Một là thợ săn, hai là người không được người dân trong thôn chấp nhận.



Bách Thủ thoạt nhìn cũng không phải thợ săn chân chính, còn nếu cả nhà nàng không được người trong thôn chấp nhận thì sao bên bờ sông nhỏ kia lại có người cứu vợ chồng nàng?



Bách Thủ về liền thấy Loan Loan đang ngồi trên tảng đá trước cửa ngẩn người, hắn ném con gà rừng trên tay xuống đất, đi đến trước mặt Loan Loan thô lỗ nói: “Sao nàng lại ra ngoài? Bên ngoài gió lớn, cẩn thận kẻo bệnh trở lại.”




Mặt Bách Thủ hơi đỏ lên, hắn thấy ánh mắt nương tử như ngôi sao tỏa sáng lấp lánh, hắn thấy ngượng ngùng nha. Bách Thủ xoay người nhặt con gà đã được nhặt lông hết một nửa, đem vào trong bếp.



Sau khi hắn vào bếp Loan Loan chợt nhớ ra một điều vội vàng vào, vừa nhìn thì quả nhiên thấy Bách Thủ đem con gà rừng vẫn còn bám bùn cho vào nồi.



“Gà bẩn như vậy làm sao chàng có thể trực tiếp ném vào nồi chứ? Phải rửa sạch trước rồi mới cho vào nồi nước nóng a!” Loan Loan nhìn vào trong nồi bất đắc dĩ nói.



Này, lát nữa không phải còn rửa nữa sao!



Bách Thủ có chút bối rối, không biết phải làm sao, lắp bắp nói: “Lát ta rửa.”



Loan Loan thở dài, vấn đề không phải người nào rửa a. E rằng hắn sẽ lại sai tiếp, nàng kiên nhẫn nói: “Múc nước nóng vào trong chậu, sau đó cho gà vào rồi nhổ lông, chàng trước đem con gà này đi rửa sạch đã.”



Bách Thủ nhận lấy con gà ra khỏi bếp.



Loan Loan đứng bên bếp lò dùng muôi múc nước từ nồi ra chậu, đợi lúc Bách Thủ đi vào nước đã được múc hết sang chậu, Bách Thủ vội vàng chạy tới đoạt lấy cái muôi: “Nàng còn bệnh mà, để ta làm.”



“Vậy chàng thả gà vào trong chậu trước rồi bưng ra, ta sẽ dạy chàng.”



Bách Thủ thả gà vào chậu nước xong liền bưng ra ngoài. Loan Loan dạy hắn cách làm nóng gà rồi nhổ lông gà, sau khi nhổ xong lại bảo hắn tìm một ít cỏ khô đốt lên để nướng gà, làm như vậy một chút lông cũng không còn.



Bách Thủ nhìn con gà rừng đã được nhổ lông sạch sẽ, sau khi nướng trên lửa còn tỏa hương thơm.



Thì ra nương tử của hắn lợi hại như vậy, biết nhiều như vậy!!