Tú Sắc Nông Gia
Chương 200 : Đố kỵ, soi mói
Ngày đăng: 20:17 19/04/20
Mẹ Tuấn Kỳ đố kỵ vô cùng, ở nhà lải nhải liên tiếp mấy ngày liền về chuyện Tạ Nhàn vừa thưởng thêm cho Bách Thủ, lại vừa quan tâm hắn. Lúc bình thường Tạ Nhàn luôn tỏ vẻ thân thiết với Bách Thủ, còn chủ động đến nhà họ chơi. Trong số tất cả mọi người, có lẽ chỉ có mình Bách Thủ được đối đãi như vậy.
Dương Nghĩa Thiên vốn không thích nói chuyện. Biết mẹ Tuấn Kỳ thích lải nhải, nhưng nhà bọn họ lại sát ngay nhà Bách Thủ, cả ngày toàn nói những lời bực tức này mà bị nghe thấy thì thật không hay chút nào. Hắn nghe mãi cũng thấy phiền. Sau khi bị Dương Nghĩa Thiên khuyên bảo, mẹ Tuấn Kỳ không lải nhải ở nhà nữa, nhưng lại chạy vào trong thôn tìm người để than trách, càng thêm bất mãn.
“… Ai đi làm mà không chăm chỉ chứ? Sao chỉ mình hắn trở thành tấm gương cho mọi người. Người ghi danh làm công trên mỏ không đào thì cũng vác than, làm gì có ai không góp sức lao động! Không biết bọn họ đã dùng thủ đoạn gì để cướp được việc trông coi tốt như vậy.”
Người bình thường vẫn luôn quan hệ tốt với mẹ Tuấn Kỳ nghe xong lập tức tiếp lời: “Chính thế, ai mà không tận tâm tận lực làm việc chứ. Chồng con nhà chúng ta mỗi ngày trừ thời gian ăn cơm ra cũng nghỉ ngơi rất ít.”
Có người lại không quá tán thành: “Nhưng mà đâu phải trên mỏ quy định rằng không được phép nghỉ ngơi đâu. Làm nhiều thì được nhiều bạc. Những việc này không phải đều do tự mình quyết định sao.”
“Sao mà giống nhau được? Nếu mọi người đều chăm chỉ thì phải thưởng đều hết chứ, hơn nữa, chuyện tốt thì nên thay phiên nhau làm mới phải.” Mẹ Tuấn Kỳ không phục lắm.
Bản thân nàng vốn không lên mỏ làm việc. Dương Tuấn Kỳ đi học ở thư viện. Dương Uyển là một khuê nữ, càng không thể lên núi làm việc cùng một đống đàn ông. Cho nên, trong nhà chỉ có mỗi Dương Nghĩa Thiên làm việc trên mỏ.
Nhà Loan Loan mặc dù chỉ có một mình Bách Thủ đi làm, nhưng hàng năm Loan Loan đều được nhận làm thịt khô ở Tạ gia trang, thu nhập cũng không phải chỉ một hai lượng bạc. Từ sau khi nhà nàng và nhà Loan Loan cãi nhau, hai bên đã không nói chuyện với nhau nữa. Dương Uyển đi theo Loan Loan kiếm tiền cũng đều do nàng bắt ép. Nếu sang năm duyên phận đến, nói không chừng Dương Uyển sẽ tìm được nhà chồng. Đến lúc đó nhà bọn họ chỉ còn mỗi mình Dương Nghĩa Thiên đi kiếm tiền, từ đầu đến cuối nàng không hề kiếm được chỗ tốt nào từ chỗ Loan Loan nữa!
Ngẫm lại thái độ Loan Loan đối xử với mình, dù sao nàng cũng là trưởng bối mà, vì vậy bất mãn trong lòng càng lớn thêm.
“Không phải đều do nàng ỷ vào quen biết Tạ Nhị thiếu gia sao! Lúc nào cũng tỏ vẻ coi thường người khác. Chờ đến lúc Tuấn Kỳ nhà chúng ta có tiền đồ…” Sau đó nàng bỉu môi bỏ dở câu nói, không tiếp lời nữa: “Đại Trí người ta đỗ tú tài cũng không khinh người như vậy…”
Hai người bên cạnh cười cười nghe, nhưng trong lòng không cho là đúng. Loan Loan và Bách Thủ chưa bao giờ khinh người cả, bình thường đối xử với mọi người đều rất hòa nhã.
Lên trên núi, thấy có nhiều loại rau đã đến lúc có thể hái được, Hương Tú thật cao hứng cảm ơn mẹ Nguyên Bảo. Mẹ Nguyên Bảo về chuẩn bị thức ăn cho lợn, lại còn phải nấu cơm, bảo Hương Tú muốn hái bao nhiêu thì hái, bạc thì đưa cho nàng là được, sau đó liền xuống núi.
Hương Tú cầm cái rổ lớn hái rau, chưa đến một lúc đã hái được một rổ lớn. Xong nàng đi đến căn nhà trên núi, ra bếp múc nước trong chum rửa sạch tay. Nàng đang định bưng rổ xuống núi, đột nhiên nghe phía sau có người gọi nàng.
Quay đầu nhìn lại, là Lưu quản sự.
*******
Tạ Tam tiễn Tạ Tam ra khỏi thôn xong, tự mình thảnh thơi đi về. Trong lòng hắn đã lên kế hoạch. Nhị thiếu gia đã giao mỏ cho Tam thiếu gia quản lý, mới qua bao lâu Tam thiếu gia đã bố trí người của mình dưới chân núi. Nếu hắn lấy lòng Tam thiếu gia thì cuộc sống sau này ở trên mỏ nhất định sẽ rất tốt. Nói không chừng ngày nào đó còn có thể trở thành quản sự.
Trong lòng hắn đang sung sướng nghĩ, đột nhiên nhìn thấy ở sườn núi đối diện có hai người đang đứng. Người đàn ông chính là Lưu quản sự. Hai người đã cùng làm việc ở thôn trang nhiều năm như vậy, dù không nhìn thấy mặt, chỉ cần dựa vào dáng người hắn cũng biết đó chắc chắn là Lưu quản sự.
Mà người phụ nữ đứng bên cạnh hắn không biết là ai. Đột nhiên, Tạ Tam chợt nghĩ gì đó, nét mặt dần hiện ra nụ cười bỉ ổi. Thấy hai người đi lên núi, hắn cũng lập tức đi theo lên.
Đến lúc hắn chạy ào lên núi đã không thấy một bóng người nào. Hắn đuổi thêm một quãng dài cũng không thấy một ai. Chẳng lẽ hai người này chui vào hang?
Không cam lòng, hắn lại đi xuống núi. Lúc đi ngang qua căn nhà trên núi hắn nhìn thấy một cái rổ lớn dưới mái hiên, rau trong rổ còn rất tươi, trong lòng nhất thời sáng tỏ.
Hắn rón ra rón rén đi đến sát cửa nhà chính, không có tiếng động. Hắn lại nhanh như mèo đi đến sát cửa một gian phòng khác, đúng lúc từ bên trong truyền đến một giọng nói trầm thấp. Tạ Tam định chọc một khe hở nhìn trộm, nhưng bên ngoài có ánh sáng chiếu vào sợ sẽ bị phát hiện, vì vậy hắn chỉ có thể ngồi xổm xuống, vểnh lỗ tai nghe. Chưa đến một lúc sau từ bên trong truyền ra tiếng ván giường kẽo kẹt và tiếng rên rỉ của nữ nhân.
Tạ Tam đứng dưới cửa sổ đưa tay che miệng, cười không ra tiếng!