Tú Sắc Nông Gia
Chương 215 : Khuyên can
Ngày đăng: 20:17 19/04/20
Đang nói đến chuyện Diêm Nhị ngoài ý muốn chết trên mỏ và hoàn cảnh thê lương của người Diêm gia.
“… Bình thường nói hay lắm, vậy mà con xem một người sống sờ sờ như thế chỉ bồi thường có năm lượng bạc, trong mắt những người này chúng ta có khác gì súc sinh đâu chứ. Năm lượng bạc có thể mua một mạng người. Mạng nông dân chúng ta lẽ nào lại ti tiện như vậy… Có người cảm thấy năm lượng bạc không tệ, đủ mua được biết bao nhiêu thịt heo, nhưng họ có nghĩ đến nếu người ta còn sống sẽ kiếm được được bao nhiêu cái năm lượng không?”
“… Còn cho Diêm Sơn đến làm, một tháng được hơn một lượng bạc, một năm đã có mười hai lượng, như vậy nhà họ Diêm cũng không đến nỗi chịu thiệt. Họ không thiệt nhưng vợ Diêm Nhị thì quá oan uổng rồi, mất đi người chồng lại chỉ đổi được năm lượng, chuyện tốt lại để cho huynh đệ chiếm… Đã vậy em chồng nàng cũng không vui, cả ngày oán giận bởi Tạ gia không làm đúng lời hứa…”
Loan Loan hết sức kinh ngạc. Ban đầu Tạ Nhàn làm trò trước mặt cả trăm người trên mỏ, hứa sẽ chiếu cố người nhà Diêm Nhị thật tốt, không ngờ chỉ cho người ta năm lượng bạc, quả thật nói một đằng làm một nẻo mà. Vợ Diêm Nhị thật đáng thương. Diêm Sơn lại càng không phục, một mạng của ca ca ruột lại chỉ đổi được một công việc tuần tra, ban đầu nói rất êm tai, chờ hắn đến mỏ mới biết chuyện tốt như lời Tạ gia nói làm gì có, hắn không oán được sao?
Buổi tối Loan Loan hỏi Bách Thủ: “… Thật chỉ bồi thường năm lượng bạc?”
Bách Thủ cau chặt mày gật gật đầu: “Ừ, mấy ngày trước ta mới nghe Diêm Sơn nói. Hắn còn nhờ ta nói giúp trước mặt Tạ Nhàn để hắn được đổi việc.”
“Đổi? Đổi cái gì? Muốn chàng xuống để hắn lên làm đội phó hay còn muốn trèo cao hơn?”
Bách Thủ cười cười: “Chuyện này thì ta không biết, nhưng gần đây Tạ Nhàn rất có ý kiến với ta, sao ta nói gì được!”
Lúc này chợt nghe thấy tiếng chê cười của Lai Sinh: “Tạ gia này rõ ràng đang dùng một chữ kéo, có thể kéo dài thì kéo dài, không kéo được thì nhượng bộ, có thể cho hắn vào đội tuần tra đã quá lắm rồi. Nếu hắn còn không biết đủ, đệ thấy đến ngày nào đó cũng chẳng còn công việc này nữa đâu!”
Trong lòng Bách Thủ cũng nghĩ như vậy. Hắn cũng từng khuyên Diêm Sơn, nhưng Diêm Sơn không nghe. Mạng của ca ca đã không còn, nếu Tạ gia không muốn bồi thường, vậy thì chiếm chút lợi ở trên mỏ, bằng không Diêm Sơn lấy gì để nuôi một đại gia đình đây. Mẹ già theo hắn, quả tẩu hắn cũng phải trông nom một hai, cháu đến tuổi cưới vợ hắn cũng phải giúp đỡ, gia đình hắn cũng cần bạc, đây không phải là giày vò hắn sao?
Quả nhiên hôm sau khi Bách Thủ đến mỏ liền nghe người ta nói Diêm Sơn tìm Tạ Tam nói muốn điều công (chuyển việc). Tạ Tam không đáp ứng hắn, lấy cớ còn phải bàn với người trên mỏ mới quyết định được để từ chối. Diêm Sơn chưa từ bỏ ý định, cùng Tạ Tam lời qua tiếng lại trên mỏ. Sau Tạ Tam mỉa mai hắn: “Ngươi một tháng được hơn một lượng bạc, lại chẳng cần làm gì, mỗi ngày đều lảng vảng ở đây, ngươi còn không biết thỏa mãn?”
Tạ Đại khinh thường phun một bãi nước miếng sang bên cạnh, liếc xéo Bách Thủ: “Nếu như ta không chịu?”
Bách Thủ nhàn nhạt nhìn hắn, tuyệt không vì lời hắn nói mà tức giận: “Nếu như ngươi không xin lỗi, vậy căn cứ theo quy định tìm biện pháp khác để trừng phạt ngươi, ví như trừ tiền công!”
“Ngươi dám!” Tạ Đại trừng mắt.
“Có dám hay không không phải ngươi nói là được. Cũng không do ta quyết. Ta sẽ báo Lưu quản sự, để ông ta quyết định.”
Vẻ kiêu ngạo của Tạ Đại nhất thời sụt giảm, khóe miệng cứng đờ, thật ra trong lòng hắn vẫn có chút chột dạ. Mặc dù bọn hắn đến từ Tạ gia, nhưng theo quan hệ của Bách Thủ và Nhị thiếu gia, Lưu quản sự không nhất định sẽ đứng về phía hắn.
Đúng lúc này có người kêu một tiếng: “Tam thiếu gia!”
Tạ Nhàn tới.
Tạ Đại lập tức đổi thái độ, cúi thấp đầu.
Chu Đại Sơn và Lý Đại Thạch cũng đàng hoàng đứng một bên, không lên tiếng nữa.
Tạ Nhàn quét mắt qua mọi người, vẻ mặt nghiêm nghị: “Sao tất cả đều tụ tập ở đây, không cần làm việc sao?”
Sau đó mọi người thuật lại chân tướng sự tình cho Tạ Nhàn. Hắn lập tức cau chặt chân mày, nhìn chằm chằm vào Tạ Đại, Chu Đại Sơn và Lý Đại Thạch: “Ba người các ngươi nhàn rỗi, không việc gì làm đúng không? Nếu không muốn làm thì sớm xéo ngay cho ta!”