Tú Sắc Nông Gia
Chương 221 : Ngọc vẫn
Ngày đăng: 20:17 19/04/20
Editor: Khuê Loạn
Beta: Nora
Tạ Tam tìm cớ rời đi, lúc này lại đang trên đường đi đến nhà Hương Tú.
Hương Tú và Mạch Thảo ăn cơm tối xong đã đi ngủ từ sớm, bởi vì trong lòng có chuyện suy nghĩ nên Hương Tú vẫn chưa ngủ, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, trong lòng nàng rất căng thẳng.
Ban ngày, nàng tránh Tạ Tam đã hai ngày, Tạ Tam cũng tìm nàng hai ngày, lần nào cũng chỉ địa điểm bảo nàng chờ hắn, trong lòng Hương Tú không muốn nên làm việc xong đều vội vã trở về nhà, sau đó chốt cửa tắt đèn đi ngủ. Xế chiều hôm nay, Tạ Tam tìm được nàng, bảo nàng sau bữa cơm chiều thì đợi hắn ở khu bếp, Hương Tú liền ngay cả cơm tối cũng không ăn đã trở về nhà.
Bây giờ đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, tim nàng đã trôi lên đến tận họng, có lẽ nào thật sự là Tạ Tam. Nàng nằm trên giường nhắm mắt lại tự thôi miên mình mau ngủ đi, ngủ say rồi sẽ không nghe thấy nữa, nhưng mà càng như vậy thì tiếng gõ cửa lại càng thêm rõ ràng.
Sau đó làm cho cả Mạch Thảo cũng tỉnh dậy. Mạch Thảo nghĩ là Hương Tú đã ngủ say nên nhẹ nhàng lay nàng. Hương Tú vẫn nhắm nghiền hai mắt không động đậy.
Lại một lát sau, tiếng gõ cửa vẫn vang lên, Mạch Thảo đành vén chăn ngồi dậy. Hương Tú căng thẳng bắt lấy tay con gái, cố gắng đè nén giọng nói ra vẻ như bình thường: “Ngủ đi, đừng để ý.” Nhưng giọng lại có chút là lạ.
Trong bóng tối Mạch Thảo ngồi ngây người, sau đó nghe lời nằm xuống. Trong nhà không còn tiếng động, nhưng hai mẹ con cũng không ngủ được.
“Thùng thùng…” Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn.
Ban đêm yên tĩnh chỉ có tiếng vận chuyển than đá trên mỏ nhưng Hương Tú vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng cha mẹ Lý Đại Trí rời giường. Hai người châm đèn, mẹ Đại Trí oán trách: “Tiếng gõ cửa của nhà ai thế?” Hẳn là bị quấy rầy mộng đẹp nên hơi tức giận.
Cha Đại Trí đi ra sân chuẩn bị mở cửa xem là ai. Mẹ Đại Trí khoác thêm áo đi theo ra ngoài mở cửa. Ngoài cửa không có tiếng động gì, thì ra tiếng gõ cửa này truyền đến từ nhà bên cạnh.
Chỉ thấy có một người đàn ông đang đứng ngoài cổng nhà nàng vô cùng nhẫn nại gõ cửa hết lần này đến lần khác.
Sắc mặt mẹ Đại Trí khó chịu, nhổ nước bọt về phía nhà bên cạnh, mắng: “Thảo nào có kết cục hôm nay, quá nửa đêm vẫn còn có đàn ông đến tìm, đúng là một dâm phụ.”
Mẹ nó, quả nhiên là tuyệt diệu!
Vốn không có ý kia, nhưng lúc này ánh mắt hắn nhìn về phía Hương Tú lại mang theo lửa nóng!
Tạ Nhàn lại nhẹ nhàng dời người đi chỗ khác.
Dương Phong lúng túng chào tạm biệt, nói: “Mỏ có chút chuyện, ta đi trước.” Nhưng trong lòng lại mắng to một câu “Chó chết!”
Nghe vậy, trong lòng Tạ Tam cũng buông lỏng, nhìn lại Tạ Đại, trong lòng hắn cũng không còn hoảng loạn như lúc nãy. Nếu bọn họ cùng nhau, đến lúc đó gặp chuyện không may không phải là có thêm một đồng bọn sao?
Mà Tạ Đại thì ôm Hương Tú thật chặt trong tay, ánh mắt hướng về phía quần áo trước ngực nàng đang nắm! Nghĩ đến những hình ảnh hương sắc trong đầu, hắn có chút do dự.
Lúc này sắc mặt Hương Tú đã xám như tro tàn!
Dương Phong đi theo sát phía sau Tạ Nhàn. Tạ Nhàn đi được mấy bước mới phát hiện ra Tạ Đại không đi theo, hắn đang muốn quay đầu lại gọi, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng “Bịch”, một bóng người ngã dưới gốc cây.
Chân mày Tạ Nhàn nhất thời chau lại. Dương Phong đã sớm kinh hoảng đến không nói ra lời, mà Tạ Tam và Tạ Đại đối mặt nhìn nhau, nhìn về phía Hương Tú nằm trên mặt đất không nhúc nhích, trong nháy mắt hai người chạy đến bên cạnh Tạ Nhàn, tranh nhau nói.
“Tam thiếu gia, không liên quan đến ta, là nàng tự mình đập đầu.”
“Tam thiếu gia, cũng không liên quan đến ta, là nàng tự đập đầu, ta không hề chạm vào nàng.”
Hai người đều cố gắng chứng tỏ mình không liên quan. Tạ Nhàn hừ lạnh một tiếng, giọng nói lạnh như băng: “Đến xem trước đã.”
Hai người nhất thời không lên tiếng, Tạ Tam nhìn về phía Tạ Đại, Tạ Đại trừng mắt nhìn lại Tạ Tam. Sau đó Tạ Tam cả gan đi đến đưa tay dò xét dưới mũi Hương Tú, đột nhiên, tay hắn run lên, nhảy một phát ra xa cả trượng, mặt trắng bệch nhìn về phía Tạ Nhàn: “Không còn, không còn thở nữa!”