Tú Sắc Nông Gia
Chương 229 : Đêm kinh hoàng
Ngày đăng: 20:17 19/04/20
Edit: An
Beta: Nora
Sau đó Loan Loan mới hiểu được, thì ra là Diêm Sơn biết hai vợ chồng nàng quen biết Nhị thiếu gia của Tạ gia, hơn nữa Loan Loan còn làm thuê cho Tạ gia trang, ký khế ước với Nhị thiếu gia. Diêm Sơn nghe những lời Tạ Nhàn nói, cũng không biết rốt cuộc đây là ý kiến của Tạ Nhàn hay Tạ Dật, lại thăm dò một lúc, biết được trước đây lúc Tạ Dật tới mỏ, là một người rất dễ nói chuyện, hắn không còn cách nào khác, chỉ đành tới năn nỉ Loan Loan và Bách Thủ, nói giúp cho mình với Tạ Dật.
Nếu quả thật đây là quyết định của Tạ Dật thì hắn hi vọng Tạ Dật có thể nể mặt Loan Loan và Bách Thủ, cho nhà hắn một lời nói công bằng.
Nếu là quyết định của Tạ Nhàn thì hắn hi vọng Tạ Dật có thể nhúng tay vào quản việc này.
Chuyện này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Trước tiên không nói đến chuyện nếu Tạ Nhàn biết chuyện này thì sẽ có thêm thành kiến với Bách Thủ và Loan Loan. Hơn nữa bọn họ cũng không thể xác định được sau khi biết chuyện này, Tạ Dật sẽ xử lý thế nào. Còn có một chuyện rất quan trọng là, nếu lần này các nàng giúp Diêm Sơn, vậy sau này trên mỏ có chuyện gì, chẳng phải mọi người đều tìm đến nhà họ nhờ giúp đỡ sao?
Thấy hai người có chút do dự, Diêm Sơn bỗng đứng lên, sau đó quỳ thẳng tắp trước mặt hai người, đáy mắt rưng rưng lệ nói: “Van xin hai vị giúp đỡ, giúp cho chị dâu và mẹ ta một chút công bằng.”
Bách Thủ nhìn Loan Loan, Loan Loan gật đầu. Đã đến nước này mà bọn họ còn không giúp thì có chút không hợp tình người rồi, chỉ là giúp truyền lời thôi cũng được.
Bách Thủ đỡ Diêm Sơn dậy: “Diêm đại ca đứng lên đi. Không bằng thế này, chuyện này chúng ta cũng không dám bảo đảm, mà bây giờ Nhị thiếu gia không có ở đây, hôm khác ta tới chợ tìm Dư chưởng quỹ, nhờ ông ấy viết thư hỏi Nhị thiếu gia xem. Ta giúp huynh chuyển lời, chuyện này ra sao chúng ta cũng không quản được.”
“Ôi, được được được, thật sự cám ơn hai người.” Diêm Sơn lau khóe mắt, gật đầu, sau đó lại chần chừ nói: “Dư chưởng quỹ này…”
“À, huynh cứ yên tâm. Dư chưởng quỹ luôn đi theo Nhị thiếu gia, là một người không tệ.”
Ngụ ý chính là không giống một số người trên mỏ.
Diêm Sơn yên tâm gật đầu, chỉ cần có Loan Loan và Bách Thủ nói ra, tin rằng chắc chắn Nhị thiếu gia sẽ không thể không hỏi tới. Dù sao cũng phải có một câu trả lời mới được!
Lai Sinh lắc lắc tay áo ẩm ướt, bộ dáng vô cùng thích ý, nhìn nàng cười hì hì không ngừng: “Cơn mưa này dội xuống thật mát mẻ!”
Loan Loan không khỏi lườm hắn một cái, vứt khăn cho hắn, vào phòng bếp nấu cơm.
Lúc nàng nấu cơm, dọn mâm xong, Lai Sinh đang chơi với đứa bé trong nhà, thấy hắn đã thay quần áo nhưng tóc còn hơi ẩm ướt, liền dắt con qua: “Lau khô tóc đi.”
Lai Sinh cười cười: “Đã lau rồi, không sao, sẽ khô ngay thôi.”
Loan Loan quay đầu nhìn ra ngoài, trời đã tối rồi, nàng lại nói: “Cẩn thận đừng để bị cảm.”
“Đệ yếu ớt như vậy sao?”
Hai người một trước một sau, vừa đi vào bếp vừa nói chuyện, ăn cơm, thu dọn xong, Loan Loan bế con lên giường, Lai Sinh cũng về phòng nghỉ ngơi.
Khi Bách Thủ về, nàng liền tỉnh giấc, cũng không biết đã canh mấy, chỉ biết mưa ngoài trời đã tạnh.
Trời lạnh, hai người không cho đứa bé ngủ giường nhỏ, ôm con đến giường lớn gần hai người, cũng ấp áp hơn chút ít. Con trai ngủ ở giữa, hai người mỗi người một bên. Kéo lại chăn cho đứa bé, lại nhìn xem Loan Loan đã đắp kín người chưa rồi Bách Thủ mới nằm xuống.
Sau cơn mưa lớn, đêm xuống nhiệt độ giảm thấp, những thợ mỏ làm việc trong mỏ được phát thêm quần áo.
Mạch Thảo mở to hai mắt, ôm chăn lui vào góc tường. Cô bé vốn đã ngủ, đột nhiên lại bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc, cả người như chim sợ cành cong lập tức ngồi dậy nhìn chằm chằm cửa sổ. Qua chừng một khắc, hai mí mắt của nàng sắp díu vào nhau, ngoài hiên lại truyền tới tiếng động, giống như có người giẫm lên cành cây.
Mạch Thảo bị dọa sợ đến mức ôm lấy hai vai run lẩy bẩy, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ. Mấy ngày nay, đêm nào cũng nghe được tiếng động kì quái, nhưng đều là bên ngoài, đột nhiên hôm nay có tiếng động trong sân, Mạch Thảo kinh hãi, nhưng nàng bị câm, há mồm cũng không có chút âm thanh nào phát ra!
Nhưng một lát sau, phía ngoài lại không có động tĩnh, lúc Mạch Thảo cho rằng mình nghe nhầm thì nàng đột nhiên mở to hai mắt, ngoài cửa sổ có bóng đen lóe qua. Mạch Thảo có cảm giác tim như nhảy lên cuống họng, tay run rẩy cầm chặt gậy gỗ để sẵn bên giường.