Tú Sắc Nông Gia
Chương 235 : Cảm thụ ôn tình
Ngày đăng: 20:18 19/04/20
Edit: Hoa Vô Tử
Beta: Nora
Sau khi Lai Sinh thức dậy, chuyện đầu tiên hắn làm là bày đĩa trái cây, đồ ăn vặt, kẹo, hạt dưa mà Loan Loan mua ra đầy bàn, một lát sau, hắn lại mang các thứ đó đi cất.
Loan Loan hiếu kỳ, hỏi hắn: “Sao đệ lại cất đi, bày trong mâm không phải rất tốt đấy ư, muốn ăn tới lấy là được.”
Lai Sinh còn cầm luôn mấy thứ còn lại trong bao, dạo qua một vòng quanh phòng cũng chưa quyết định được rốt cuộc muốn để chỗ nào. Để trong nhà chính thì mỗi năm có không ít trẻ con tới chơi, hắn lại lo lắng. Để trong phòng hắn, nếu Mạch Thảo muốn ăn thì phải làm thế nào? Nếu để trong phòng Mạch Thảo, hắn muốn ăn lại ngại đi lấy.
Sau đó hắn dứt khoát để trong phòng Loan Loan và Bách Thủ, lôi kéo Mạch Thảo nói cho nàng biết: “Ta để mấy thứ này ở đây, nếu muội muốn ăn thì tới mà lấy.” Còn dặn dò nàng: “Muội cũng đừng tham ăn, những đồ tết này chị dâu phải bỏ ra mười mấy lượng bạc mua về đó, đừng có một lần mà ăn hết sạch, chúng ta để dành từ từ ăn.”
Mạch Thảo mỉm cười gật đầu.
Bách Thủ cười lắc đầu.
Loan Loan chống cằm nhìn hắn, cảm thán: tuy nhìn tên nhóc này có hơi bướng bỉnh, nhưng tâm thật tốt, bây giờ đã biết giữ của giúp nàng rồi!
Không tới một lát, cả bầy trẻ con đã chạy tới, Thạch Đầu, Nguyên Bảo, Kim Đản, Lan Hoa… hầu như tất cả trẻ con ở trong thôn đều chạy đến. Như đã có chuẩn bị từ trước, tất cả đều đưa mấy bàn tay nhỏ bé ngay ngắn trước mắt nàng và Bách Thủ nói: “Năm mới vui vẻ cát tường!”
Sau đó Loan Loan và Bách Thủ lại cho mỗi đứa một bao lì xì. Bảy tám đứa trẻ, cộng lại cũng được mười mấy đồng. Lai Sinh nhìn thấy thì trừng mắt. Đợi lúc mấy hài tử gọi hắn, hắn cũng vẫn nghiêm mặt. Mạch Thảo liền lặng lẽ đến bên cạnh kéo kéo gấu áo hắn.
Ai ngờ tiểu tử này lầm bầm trong miệng: “Ca ca ta và chị dâu phải tốn mười mấy đồng!” Lập tức lại nghĩ tới đêm qua Loan Loan và Bách Thủ cho hắn một đại hồng bao, lập tức lại nở nụ cười.
“Nhị muội, chuẩn bị đi được chưa?”
“Được rồi!”
Ban đêm lạnh, nên nàng bế con đi thay bộ đồ dày hơn. Bách Thủ đã sớm dắt xe trâu ra. Lai Sinh đỏng đảnh thay đi đổi lại bốn bộ đồ, mãi đến khi Loan Loan nói không cho hắn đi, hắn mới thôi. Mấy người lề mà lề mề chuẩn bị xong, lúc ra cửa mấy người mẹ Nguyên Bảo, mẹ Thạch Đầu đã đợi ở cửa thôn. Trên đường còn có tốp năm tốp ba những người khác cũng đang từ từ đi đến hướng chợ. Một đoàn người cười cười nói nói đi theo.
Có lẽ năm nay kiếm được bạc trên mỏ, nên trong chợ Loan Loan thấy rất nhiều thợ mỏ trong đám người vừa xem hoa đăng vừa mua mấy món đặc sắc bên đường ăn. Về sau gặp được mấy người Vương Lý, có cả Vương Tiểu Thảo. Vương Nguyên Sinh đi cùng Vương Tiểu Thảo.
Cha mẹ Loan Loan không tới. Vương Nguyên Sinh đi cùng với mấy người trong thôn. Vì vậy mấy người liền đi cùng nhau, xem hết hoa đăng lại đến bờ sông thả đèn. Lúc gần đi Loan Loan cố ý mua cho Lai Sinh và Mạch Thảo mỗi người một chiếc hoa đăng đẹp mắt.
Lai Sinh đắc ý khoe khoang trước mặt mấy đứa bé. Mạch Thảo thì cẩn thận từng li từng tí treo hoa đăng ngoài phòng.
Qua tết Nguyên Tiêu, mọi người liền quên hết những ngày lễ, nên làm gì thì làm, nên cuốc thì cuốc, nên trồng rau thì trồng rau.
Nếu như mấy ngày trước trên mỏ còn có người nói khi về nhà mấy ngày sẽ đi đến nhà thân thích nào, lúc này không còn ai nhắc tới nữa. Mọi người một lòng làm việc kiếm sống. Một năm kiếm được tiền chủ yếu trong mùa xuân, tất cả mọi người đều quyết tâm năm nay nhất định phải cố gắng làm việc trên mỏ, để đến cuối năm lại có được một cái tết đầy đủ nữa.
Tạ Nhàn về Tạ gia từ năm trước vẫn còn chưa quay lại. Ngẫu nhiên Lưu quản sự mới đến mỏ. Hiện nay trên mỏ chủ yếu là do Tạ Tam phụ trách. Cát Đại đi rồi, đội tuần tra lại tăng thêm một người.
Không có Tạ Nhàn, mọi người trên mỏ tựa như càng thêm tùy ý, vừa làm việc vừa nói cười. Tạ Tam tuy hồ đồ, nhưng chỉ cần nịnh nọt thổi phòng hắn hai câu, hắn cũng không làm gì. Từ chuyện Diêm gia mọi người mới thấy Tạ gia vô tình. Mọi người đều không rõ rốt cuộc là chủ ý của Nhị thiếu gia hay Tam thiếu gia, nhưng trong lòng ai nấy đều nhất trí cho rằng dù là thiếu gia nào, có dễ nói chuyện hay không, cũng không phải là người mà dân chúng thấp cổ bé họng như họ có thể tùy ý đắc tội.
Diêm gia cầu Dư chưởng quỹ lần đó vẫn luôn chưa thấy tin tức, trong lòng Diêm Sơn cực kỳ phiền muộn. Mà chuyện cho Hương Tú bạc, mọi người đều suy đoán việc này thật ra là Tạ Nhàn muốn bao che cho Tạ Tam. Trong lòng vừa khinh bỉ Hương Tú đồng thời lại có chút đồng tình.