Tú Sắc Nông Gia

Chương 24 : Mẹ ruột

Ngày đăng: 20:14 19/04/20


Cuộc sống hiện tại của Loan Loan gồm có hai chuyện cơ bản: ăn cơm, kiếm bạc.



Sớm tinh mơ hôm sau, Loan Loan theo Bách Thủ ra chợ. Lúc đi qua cửa thôn gặp được cha mẹ Nguyên Bảo đang cầm nông cụ mới từ trong nhà đi ra.



Loan Loan vẫn tươi cười chào hỏi: “Dương đại ca, Dương đại tẩu muốn đi ra ngoài làm việc à?”



Hai người sững sờ, so với sự kinh ngạc khi lúc đầu gặp Loan Loan thì vẻ mặt hiện tại đã coi như bình tĩnh rồi, mặc dù trong lòng đã nhận biết Loan Loan, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn không khỏi suy nghĩ.



Mẹ Nguyên Bảo hơi mất tự nhiên cười cười: “Đúng vậy!”



Ánh mắt quét qua bên cạnh, thấy Bách Thủ đeo gùi, phía ngoài dùng vải che, không biết bên trong là thứ gì.



Loan Loan ung dung thản nhiên cười, lại nói: “Chúng ta đang muốn ra chợ bán măng, không trì hoãn hai người làm việc nữa.” Nói xong, liền cùng Bách Thủ ra khỏi thôn.



Mẹ Nguyên Bảo đứng tại chỗ khó hiểu giây lát, xoay người lại đã thấy cha Nguyên Bảo đi vào trong ruộng, vội vàng theo sau, khẽ nói: “Chàng nói xem, bọn họ thật sự lên núi đào măng mang đi bán sao?” Nếu quả thật nói bạc để chỗ ấy, nào có đạo lý không chiếm chứ.



Cha Nguyên Bảo ngưng mày, không đáp lời.



Sau khi Loan Loan và Bách Thủ đến chợ, đi dến quán rượu trước, kể từ khi có ước định với chưởng quỹ của quán rượu, mỗi lần bán thú săn đều dễ dàng hơn rất nhiều. Sau khi đưa thú săn cho tửu lâu, chưởng quỹ do dự một chút rồi cũng nhận măng, cuối cùng còn nói với Bách Thủ: “Mấy ngày trước măng rất được người thích, nhưng mấy ngày nay người ăn dần ít hơn, ăn thêm mấy lần thì có chút ngán, mỗi ngày dư lại không ít, cho nên sau này không cần nhiều măng như vậy nữa, nếu cần, ta sẽ báo cho ngươi biết.”



Bách Thủ khẽ cau mày, măng này vốn do Loan Loan phát hiện, sau mới mang đi bán kiếm thêm chút tiền, nếu như đột nhiên không bán được, thì rất đáng tiếc.
Loan Loan khó hiểu. Hai người này là ai?



Nàng nhìn sang Bách Thủ, trên mặt Bách Thủ đã không còn nụ cười lúc nãy, không có bất kỳ biểu cảm nào, hắn mím môi, hồi lâu phun ra câu: “Vợ, nàng trò chuyện với mẹ đi, ta đi mua vài món.”



Loan Loan ngây ngốc, mẹ? Mẫu thân của Bách Thủ đã mất từ khi hắn còn bé, vậy người mẹ này của ai? Lập tức mở to mắt, mẹ ruột của thân thể này!!



“Mẹ!” Loan Loan suy nghĩ trăm mối, xoay chuyển hết lượt này đến lượt khác, sau cứng ngắc kêu một tiếng.



Tiểu cô nương buông tay đang kéo áo Loan Loan ra, hai tay phủi phủi, mắt nhìn bộ dáng ngây ngốc của Loan Loan, bĩu môi nói: “Nhị tỷ, có phải tỷ ngốc rồi không?”



“Tiểu Thảo, nói chuyện với nhị tỷ vậy hả?” Mẹ Loan Loan trừng mắt với Tiểu Thảo, mặc dù đứa con gái thứ hai này ngây ngốc thì có ngây ngốc chút chút, nhưng dù sao cũng đang trên đường cái, người quen nhiều, vạn nhất bị người nào nhìn thấy, chẳng phải để người ta nắm thóp. Kể từ khi gả Loan Loan xong, bà chưa hề đi thăm Loan Loan lần nào, nhiều người trong thôn ở sau lưng nói bà bán con gái.



Tuy sự thật là vậy, nhưng nghe vào tai vẫn thấy không thoải mái.



Nhưng bây giờ nó không phải vấn đề chính, mới vừa rồi đúng lúc bán gà xong đang chuẩn bị về thì nghe thấy Tiểu Thảo cả kinh kêu to: “Nhị tỷ…” Sau đó liền thấy Loan Loan và Bách Thủ từ tiệm vải đi ra.



Không nghĩ tới ban đầu cưới gả, tất cả bạc tích lũy được Bách Thủ đều giao hết cho bà, lúc này mới nửa năm đã tích lũy được không ít, hai đứa này đã có tiền đi mua quần áo rồi! Bà, một người mẹ già còn đang gồng gánh gia đình làm việc cực nhọc muốn chết, con gái lại chẳng hề quan tâm là thế nào?



Trong lòng mẹ Loan Loan không thoải mái!