Tú Sắc Nông Gia

Chương 251 : Báo (1)

Ngày đăng: 20:18 19/04/20


Edit: Gà

Beta: Nora



Chuyện này mọi người không thể chấp nhận được, nếu tiền công của một người bị sai sót thì còn có thể coi là ngẫu nhiên, nhưng đây là tiền công của tất cả mọi người, sao có thể là nhầm lẫn được. Mọi người tức giận, kéo nhau đến trước trướng phòng: “Trướng phòng tiên sinh, ông xem đi, mỏ tính tiền công sai cho bọn tôi, đây là muốn ăn chẹt tiền công của bọn tôi sao?”



Trướng phòng nhíu mày, nhìn tờ giấy trên tay mấy người, không lắc cũng không gật đầu: “Chuyện này mọi người phải đi tìm quản sự mới đúng, ta chỉ là trướng phòng, không phải quyền hạn của ta.”



Tìm quản sự? Tam thiếu gia hay Nhị thiếu gia? Nhưng hai người này giờ đều không có mặt ở đây, ai biết được có phải là bọn họ thấy chột dạ nên hôm nay mới không đến mỏ. Trong đám có người bắt đầu oán trách.



Lập tức lại có người nói trước tiên phải đi tìm Lưu quản sự hoặc Dương đốc công đã.



Một câu như thức tỉnh người trong mộng, mọi người lập tức trở về tìm kiếm khắp nơi, đúng lúc nhìn thấy Bách Thủ đang đứng dưới một gốc cây cách mỏ than không xa.



Thật ra từ lúc bắt đầu phát tiền công, Bách Thủ vẫn đứng ở đó nhìn, nhìn mọi người bàn tán xôn xao, rồi kéo nhau đi tìm trướng phòng. Nhiệm vụ ngày hôm nay của hắn chính là chờ những người thợ mỏ này đến tìm mình.



Đoàn người tức giận cầm tiền công và mảnh giấy vây xung quanh Bách Thủ.



“Dương đốc công, có phải tiền công này có vấn đề không?”



“Đúng vậy, Dương đốc công, đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của bọn tôi, một người bị sai thì có thể là trùng hợp, nhưng sao tất cả mọi người đều sai được. Dương đốc công, cậu phải ra mặt giúp chúng tôi!”



Mọi người tranh nhau mỗi người một câu, phải một lúc lâu sau, Bách Thủ mới giơ tay lên ý bảo mọi người bình tĩnh. Tất cả mọi người nhìn hắn. Lưu quản sự không biết đã đi đâu, giờ không có mặt tại mỏ. Bách Thủ nghĩ thầm, Tạ Dật đoán không sai, hôm nay phát tiền công, nhất định Lưu quản sự sẽ không đến mỏ, quả đúng là như vậy.



Hắn nhìn mọi người nghiêm túc nói: “Không biết mọi người còn nhớ số công của mình không?”


Lời nói của Tạ Dật khiến Tạ Nhàn hoảng sợ. Hắn cũng biết là Vương phủ không dễ chọc. Nhưng hắn nghĩ mãi mà không ra, chuyện đó hắn đã che giấu rất kỹ, sao lại bị Tạ Dật phát hiện ra? Hơn nữa ngay cả Vương phủ cũng nghe được phong thanh. Nghĩ đến Tạ lão gia luôn nguyên tắc trước sau như một, mồ hôi lạnh của Tạ Nhàn lại túa ra. Nghĩ ngợi một lát, Tạ Nhàn rà soát lại mọi chuyện một lượt, nhưng xác định ngoại trừ Tạ Dật có thể phát hiện một vài vấn đề trên sổ sách, những chuyện khác chắc chắn hắn không phát hiện được một chút dấu vết nào, bèn lấy lại bình tĩnh, nói: “Ta không biết Nhị ca nói thế có ý gì.”



Tạ Dật xoa xoa đôi chân mày đã cau lại. Hắn đã từng nhiều lần cự tuyệt yêu cầu của phụ thân, không muốn cho Tạ Nhàn đi theo, bởi vì quá rõ tính tình của hắn. Cứ tưởng rằng cầu xin mãi mới được đi theo như vậy, hắn nhất định sẽ biết kiềm chế tính tình, nghiêm túc học tập làm ăn, ngờ đâu…



Nghĩ tới đây, Tạ Dật lấy một quyền sổ ghi chép công việc trên mỏ quăng đến trước mặt Tạ Nhàn, lạnh lùng nói: “Được, hôm nay ta sẽ cho đệ rõ. Mấy quyển sổ này đều có vấn đề, tính cả tháng trước, tất cả đều qua tay đệ, đệ giải thích thế nào?”



Tạ Nhàn ngẩn ra, khóe miệng nhếch lên, nói: “Lời này của Nhị ca vô lý thật, việc ghi sổ sách là do trướng phòng tiên sinh của huynh làm, ta chỉ theo lệ xem một chút thôi, mà ta lại chưa làm buôn bán bao giờ, cho dù hắn có làm giả sổ sách, ta không nhìn ra được cũng là bình thường. Nếu muốn truy cứu trách nhiệm, huynh tìm nhầm người rồi.”



Tạ Nhàn thế nhưng trơ tráo trơn tuột đẩy trách nhiệm lên trên người trướng phòng của hắn.



Tạ Dật lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Trướng phòng của ta đương nhiên ta sẽ tra hỏi. Ngược lại, đệ ấy, nên giấu cái người giúp đệ làm việc kỹ kỹ một chút. Hơn nữa, Tam đệ, đệ không thấy hôm nay ở mỏ thiếu người nào sao? Tỷ như Lưu quản sự?”



Tạ Nhàn ngớ ra, lúc này mới để ý tới, hôm nay từ lúc hắn đến mỏ tới giờ, vẫn không nhìn thấy Lưu quản sự. Trong lòng vốn còn chút kiên định, lúc này không khỏi hoảng loạn, ngổn ngang trăm thứ.



Lưu quản sự biết rõ chuyện hắn buôn lậu than đá, lẽ nào lão ta đã bị bắt? Tạ Nhàn đâu biết rằng, chính Lưu quản sự đã chủ động khai báo cho Tạ Dật.



Nhưng chuyện quản sự này, Tạ Nhàn rất nhanh bình tĩnh lại, bởi vì Lưu quản sự mặc dù biết chuyện hắn buôn lậu than đá, nhưng số lượng bao nhiêu thì lão không biết, mà sổ sách cũng không do lão ghi chép. Hơn nữa, Lưu quản sự không tận mắt nhìn thấy hắn chở than đá, tất cả chuyện vận chuyển than đều do thân tín của hắn làm. Nói đi nói lại, Tạ Dật không thể tìm được bất cứ chứng cứ gì.



Tạ Nhàn ngẩng đầu nhìn Tạ Dật, cười một tiếng: “Nhị ca nói đệ mới để ý, đúng là hôm nay không nhìn thấy Lưu quản sự thật. Ầy, có khi là lão làm sai chuyện gì, biết rõ hôm nay Nhị ca sẽ đến mỏ, nên không dám tới. Từ trước đệ đã thấy Lưu quản sự này không dùng được rồi, nhưng lại được Nhị ca coi trọng, lại còn điều đến làm việc tại mỏ nữa. Nếu ở mỏ xảy ra chuyện gì, Nhị ca phải giải thích với phụ thân thế nào đây?”



Tạ Dật giận quá hóa cười, không ngờ lúc này Tạ Nhàn vẫn còn tâm tư vu oan cho hắn, thản nhiên nói: “Con trai Lưu quản sự làm sai chuyện, đã bị ta giam giữ…” Ánh mắt liếc về phía Tạ Nhàn đã mặt cắt không còn giọt máu, tiếp tục nói: “Mặc dù sổ sách tháng trước không nhìn ra đầu mối, nhưng trong số công nhân có rất nhiều người còn nhớ mỗi ngày chuyển được bao nhiêu than. Còn sổ sách ghi chép chuyện lên xuống núi mấy tháng trước này, mặc dù là thống nhất, nhưng muốn tra lại một chút, vẫn rất đơn giản. Trướng phòng kia của ta mặc dù tuổi già, nhưng làm việc vẫn cực kỳ cẩn thận. Ông ấy có một thói quen rất tốt, bất kể là làm sổ sách gì, đều thích làm dư ra một quyển.”