Tú Sắc Nông Gia

Chương 253 : Trở thành trào lưu

Ngày đăng: 20:18 19/04/20


Edit: Gà

Beta: Nora



Đứng ở cổng thôn là có thể nhìn ra Dương gia thôn không giống với những thôn khác. Mỗi nhà đều có tường rất cao, phía trên lại cắm các loại công cụ sắc nhọn, thôn nhỏ nhà nghèo, nhưng cổng nhà lại mang đến một không khí kỳ lạ.



Thế nào lại nói là không khí kỳ lạ?



Toàn bộ cổng nhà trước đây được làm rộng hơn và cao hơn. Một cánh cửa đổi thành hai cánh cửa, bên ngoài cổng sơn màu đỏ, bên trái khắc hình rắn, bên phải khắc hình gà.



Du khách nhìn thấy không khỏi tò mò: “Vì sao phải khắc hình rắn và gà?”



Người trong thôn đáp: “Để hù dọa ra oai, một trái một phải bảo vệ sân, như vậy yêu ma quỷ quái mới không dám tiến vào.”



Du khách lại càng hiếu kỳ: “Hù dọa? Khắc hai con cọp chẳng phải uy phong hơn sao!”



Người trong thôn lắc đầu: “Ngài không hiểu rồi, rồng bay phượng múa, còn thứ gì có thể sánh bằng sự uy vũ của long phượng. Nhưng long phượng thì chỉ có hoàng thượng và hoàng hậu của Thiên Triều chúng ta mới xứng, mà đối với bách tính, rắn tương đương với rồng, gà tương đương với phượng. Ngài đã từng nghe qua canh long phượng rồi chứ, chẳng lẽ lại tưởng trong đó có long phượng thực sao?”



Du khách bừng tỉnh, lại hỏi: “Chẳng phải môn thần đều là Quan Vũ và Trương Phi sao?”



Người trong thôn mở cổng ra, chỉ vào hai bên cánh cửa ở nhà chính: “Đó, đó chẳng phải là Quan Vũ Trương Phi sao? Trước có đại tướng bên ngoài kháng ma, còn có thiếp thân giữ tiêu bảo hộ!”



Du khách thấy vậy chặc lưỡi thán phục không ngớt. Vì lí do đó, sau này Dương gia thôn được gọi là “Long phượng đại viện”.



Ngoài những hình điêu khắc kỳ quái ở trên cổng ra, cách trang trí của các phòng bên trong nhà cũng kỳ quái chẳng kém. Mọi người dùng các loại gỗ khác nhau, như cây mây, tre trúc để đan thành các đồ trang trí khác nhau, tùy theo sở thích của mỗi gia đình, có người còn trực tiếp bện thành hình chó, mèo, cá đặt ở bên ngoài phòng, hoặc treo ở dưới mái hiên.




Tất nhiên đây là thôn trang nghỉ dưỡng Dương gia thôn, vậy bạc sẽ do ai bỏ ra?



Dương Nghĩa Trí ngẫm nghĩ một hồi, nếu là để làm giàu cho Dương gia thôn, vậy thì nhà nào cũng phải đóng góp, sau đó lão lại nghĩ ra được một chủ ý, mời tất cả mọi người đến hội ý: “… Nếu là thuộc về mọi người, vậy thì tất cả đều phải bỏ bạc ra mới đúng, nhưng đóng góp bao nhiêu thì các nhà tự tính toán. Đương nhiên đóng góp nhiều thì sau này sẽ được chia hoa hồng nhiều hơn, góp ít thì hoa hồng sẽ ít hơn. Hơn nữa, việc này tất cả những người tham gia điều phải ký khế ước, tránh trường hợp sau này có người không phục …”



Nhìn số người vì hiếu kỳ mà đến Dương gia thôn càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người đều thấy hơi động lòng, động lòng đồng thời cũng sẽ suy nghĩ, chẳng may lỗ vốn thì phải làm sao?



Dương Nghĩa Trí nói: “Việc này hoàn toàn là tự nguyện, không muốn tham gia thì ta cũng không miễn cưỡng, một khi đã vào hội, nếu lỗ vốn thì không được oán trách ai!”



Nghĩ tới nghĩ lui, ba ngày sau, ngoài dự đoán của Dương Nghĩa Trí, lần này tất cả các nhà trong Dương gia thôn đều tham gia vào hội.



Có nhà bỏ ra năm lượng bạc, có nhà mười lượng bạc, có nhà ba lượng bạc, cũng có người bỏ ra hai mươi lượng bạc, chẳng hạn như Dương Nghĩa Trí, bỏ ra toàn bộ số tiền dành dụm được, vừa vặn hai mươi lượng bạc.



Loan Loan khuyên lão: “Thôn trưởng, chuyện này cháu cũng không dám chắc, đây là toàn bộ tiền để dành của bác, chẳng may bị lỗ vốn thì sao? Nơi này của chúng ta hẻo lánh, chẳng may bạc kiếm được không đủ chi, chỉ sợ là chúng ta sẽ không thu hồi lại được tiền vốn.”



Dương Nghĩa Trí nói: “Ta có thể tuyên bố với mọi người, chẳng lẽ bản thân ta lại không biết về nơi này?” Sau đó khoát tay, rất thoải mái nói: “Không sao, ta tin tưởng cháu.”



Loan Loan lập tức nghẹn họng, chủ ý này đúng là nàng nói ra, nhưng nàng chưa từng cam đoan là có thể kiếm được tiền. Sau một hồi suy nghĩ, nàng liền thương lượng với Bách Thủ, cứ coi như nhà nàng là kẻ phá của đi, lấy ra hai trăm lượng bạc, hàng năm Tạ gia chia cho nhà nàng không ít bạc. Có lỗ vốn chút bạc này cũng không lấy mạng của họ được.



Mọi người thấy Loan Loan bỏ ra nhiều bạc như vậy, không khỏi cắn lưỡi: “Vợ Bách Thủ, nhà cháu giàu thật đấy!”



Loan Loan thở dài: “Nhà bọn cháu thế nào thì mọi người cũng biết rồi đó, nhớ ngày trước cơm còn không đủ ăn. Mấy năm nay cháu và Bách Thủ có để dành được một chút bạc, chỉ mấy chục lượng thôi, còn lại đều là vay của Dư chưởng quỹ hết.”



Mọi người nghe vậy đều không khỏi sững sờ, chỉ có mấy chục lượng thôi, nhưng cả đời bọn họ chưa chắc đã để dành được!