Tú Sắc Nông Gia
Chương 257 : Nguyên tiêu (2)
Ngày đăng: 20:18 19/04/20
Edit: Gà
Beta: Nora
Đối với việc Dương Nghĩa Trí nói Loan Loan đặc biệt, nàng chưa từng nghĩ đến có một ngày nàng có thể gây dựng lên sự nghiệp tại dị giới xa lạ này, nàng đơn giản chỉ muốn truyền bá một vài ý niệm ở hiện đại thôi. Với thành công lần này, nàng có lòng tin, sau này con đường mình đi sẽ ngày càng rộng mở, sẽ ngày càng làm tốt hơn. Rất nhiều người hâm mộ nàng, bởi vì nàng luôn nghĩ ra được những ý tưởng kỳ lạ độc đáo, chỉ cần thêm bớt chút ít thì ý tưởng nho nhỏ đó đã có thể hái ra tiền rồi.
Bách Thủ thường xuyên nắm tay nàng tán dương: “Vợ anh giỏi thật!”
Thậm chí cả Lai Sinh buổi tối cũng phải thốt lên: “Chủ ý hay như vậy, chỉ có chị dâu mới có thể nghĩ ra được!”
Bấy giờ nàng lại cảm thấy may mắn vì mình từ hiện đại xuyên tới, nên mới có được thành công như ngày hôm nay. Hồi tưởng lại những gì đã xảy ra, nàng lại có đôi chút ngẩn ngơ, rốt cuộc mình có phải là từ hiện đại mà đến không, tại sao khung cảnh những toà nhà cao tầng, người xe tấp nập kia lại cứ như trong mộng ảo. Mà những ý nghĩ kỳ lạ thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu lại như nhắc nhở nàng, nàng là một linh hồn đến từ một thế giới khác.
Ngay cả nàng cũng thầm cảm thán, sự tồn tại của bản thân bây giờ quả là kỳ diệu!
Lúc này, trong lòng Loan Loan trào dâng lên vô vàn cảm xúc.
Trong lúc nàng đang cảm xúc ngổn ngang, một tiểu cô nương thở hồng hộc chạy tới.
“Vương quản sự, không xong, không xong rồi, lầu các bên kia xảy ra chuyện rồi!”
Khu giải trí là nơi vui chơi của nam nhân nên an bài các nam hầu bàn. Mà hầu hạ các thiên kim tiểu thư là các cô bé hầu bàn.
Loan Loan đưa danh sách đã chuẩn bị xong cho mẹ Nguyên Bảo: “Cứ theo danh sách này mà làm. Ta đi xem một chút.”
Mẹ Nguyên Bảo gật đầu: “Ngươi đi đi, bên này cứ để ta trông.”
*****
Mặt cô nương áo trắng nhất thời tức giận đến đỏ bừng.
Loan Loan đưa mắt nhìn hai người, rồi quét mắt nhìn đĩnh vàng trên bàn. Người này quả là hào phóng, vì tranh giành một vị trí mà lấy ra hẳn nguyên bảo, thế nhưng thôn trang vẫn có quy tắc của thôn trang, nếu không nàng thật sự rất muốn nhận đĩnh vàng này.
Loan Loan nhìn hai người cười nói: “Vị trí này quả thật rất tốt, có thể nhìn bao quát toàn bộ phong cảnh của thôn trang, lại vừa vặn có thể nhìn thấy cây cổ thụ kia. Đáng tiếc lầu các này chỉ có một vị trí tốt như vậy. Trong vườn chúng tôi chỉ có một cây cổ thụ, nếu mọi người đều thích ngồi bên cửa sổ, chúng tôi nhất định nghĩ cách trồng thêm nhiều cây cổ thụ, đồng thời bố trí các vị trí ngắm cảnh khác nhau. Có điều…” Sau đó vẻ mặt áy náy nhìn về phía cô gái áo đỏ: “Vị cô nương này nhất định là lần đầu tiên đến thôn trang của chúng tôi! Ở đây có quy định, trong những ngày lễ như vậy, các bị trí đều đã được đặt trước, nếu vị cô nương này đã đặt từ trước, vậy thì…”
Hai đầu lông mày của cô nương áo đỏ nhíu lại, nói: “Nàng trả bao nhiêu bạc, ta gấp đôi.”
Loan Loan cười cười, thành khẩn nói: “Trả bao nhiêu bạc không phải là vấn đề. Đây là quy định của thôn trang chúng tôi, cho dù có bao nhiêu ngân lượng, cũng chỉ chiếu theo thứ tự trước sau.”
Vừa nghe lời này của Loan Loan, cô nương áo trắng khẽ thở phào một hơi, thầm nghĩ, vị Vương quản sự này quả nhiên là có năng lực như lời đồn.
Tuy nhiên, cô gái áo đỏ lại có vẻ mất hứng, ánh mắt nhìn về phía Loan Loan mang theo vẻ không hài lòng: “Ta nói ngươi người này sao lại kỳ cục như vậy, có bạc mà không biết kiếm. Làm tôi tớ thì phải biết suy nghĩ cho chủ tử, một thôn trang lớn như vậy phải tiêu tốn không biết bao nhiêu bạc, nếu ai cũng giống như ngươi, chẳng phải sẽ lỗ vốn sao?”
Loan Loan vẫn vẻ mặt áy náy, cười nói: “Vị cô nương này, đây là quy định của thôn trang chúng tôi. Cô thử nghĩ xem, nếu cô là người đặt chỗ trước, sau đó có người muốn tranh giành với cô, cô có bằng lòng không?”
Mày liễu của cô nương áo đỏ dựng lên: “Kẻ nào muốn chết hay sao mà dám làm như vậy?” Sau đó khinh thường nhìn chòng chọc Loan Loan: “Nói cho ngươi biết, ta bỏ bạc ngồi đây đã là nể mặt ngươi lắm rồi. Nếu không, ta chỉ cần nói với Cửu ca, đến lúc đó một phân bạc ta cũng không tốn!”
Loan Loan nhíu mày, Cửu ca? Vị này là thần thánh phương nào? Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chắc chắn bản thân chưa từng nghe qua về nhân vật như vậy.
Cô gái áo đỏ đắc ý nhìn cô nương áo trắng, cầm lấy khăn phẩy phẩy hai cái lên ghế, sau đó ưu nhã ngồi xuống, nghiễm nhiên đã coi vị trí này là của mình. Cô nương áo trắng trợn trừng mắt muốn xông lên, lại bị cô nương bên cạnh kéo lại. Nhìn khí thế đối phương phách lối như vậy, nói không chừng thật sự có gia thế hùng hậu, không đáng vì một chỗ ngồi mà đắc tội với người khác.
Điểm này Loan Loan cũng nghĩ đến rồi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nếu nàng thật sự cứ thế cho qua, vậy quy định của thôn trang coi là cái gì? Sau này nàng còn có thể nói đến nguyên tắc trước mặt người khác nữa sao? Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này không thể cho qua như vậy, Tạ Dật không đắc tội được, chẳng phải còn có một vị Vương gia kia sao!
Trong khi Loan Loan đang muốn tiến lên, cô nương áo đỏ đã từ trên ghế ngồi bật dậy, vẻ mặt vui mừng nhìn về phía cầu thang: “Cửu ca, huynh quả nhiên ở nơi này!” Sau đó sắc mặt lại biến đổi, vẻ tươi cười biến thành u ám.