Tú Sắc Nông Gia
Chương 261 : Phiên ngoại về Lai Sinh (2)
Ngày đăng: 20:18 19/04/20
Loan Loan cẩn thận ngẫm lại hành động thường ngày của Mạch Thảo và Lai Sinh, chợt cảm thấy có gì đó không bình thường. Mạch Thảo tự nhận là trước giờ không bao giờ có ý khinh rẻ Lai Sinh, có khi quần áo của Lai Sinh rách, nàng còn chủ động khâu lại cho hắn, cũng rất quan tâm đến Lai Sinh. Ngẫm lại quả nhiên nàng rất có cảm tình với Lai Sinh.
Mà Lai Sinh bất kể là lúc ngu dại vào ban ngày hay khi tỉnh táo về đêm, đều vô cùng quan tâm tới Mạch Thảo, lúc ngây dại có khi cả Loan Loan với Bách Thủ cũng không bảo được, Mạch Thảo nói lại nghe, nói không chừng Lai Sinh cũng có cảm giác với Mạch Thảo.
Về sau Bách Thủ dò hỏi ý kiến, không ngờ Lai Sinh lại phản đối: “Không được, một người ngay cả cuộc sống thường ngày cũng không lo được như ta thì sao có thể cưới vợ được, Mạch Thảo gả cho ta chẳng khác nào hại cả đời nàng.”
“Tuy Mạch Thảo không nói gì, nhưng đệ cũng thấy mà, nàng làm việc đâu vào đấy hơn những người khác, hơn nữa tâm tính nàng rất thiện lương.” Loan Loan khuyên.
Lai Sinh vẫn lắc đầu: “Cũng bởi vì nàng tốt, cho nên ta càng không thể làm liên lụy đến nàng.”
“Vậy, đệ không thích nàng à?” Loan Loan nghi ngờ hỏi.
Trên mặt Lai Sinh hiện lên vẻ lúng túng, sau đó lại thản nhiên nói: “Mạch Thảo là cô nương tốt, ai hiểu nàng đều sẽ thích nàng.” Vẻ mặt lại có càng bối rối: “Chính là vì như thế, cho nên ta mới không thể làm liên lụy đến nàng. Chị dâu nói không sai, tuy rằng nàng là người câm, nhưng mà còn tốt hơn rất nhiều người, vóc người cũng đẹp, cô nương đáng yêu như sao có thể tìm đến với một tên ngốc, nàng có thể có cuộc sống tốt đẹp hơn.” Lúc nói vẻ mặt lại càng bối rối hơn.
Loan Loan với Bách Thủ liếc nhau, không khỏi cùng ngầm thở dài trong lòng.
Loan Loan nhớ lại lời Mạch Thảo nói khi nàng thầm dò hỏi Mạch Thảo.
“… Muội chỉ hi vọng tìm một tướng công tính tình lương thiện, có thể đối xử tốt với muội, thế gian này không ít nam nhân tài giỏi, nhưng lại chưa có ai đối xử tốt với muội như Lai Sinh.”
Có thể thấy Mạch Thảo cũng không chê Lai Sinh ngốc, nói không chừng là vì trong lòng luôn ghi tạc lúc Lai Sinh ngây ngốc còn có thể đối xử tốt với nàng như thế, cho nên mới quyết định chăm sóc Lai Sinh thật tốt.
Hai người đều nghĩ cho đối phương lại không thể ở cùng một chỗ, Loan Loan chợt cảm thấy hơi tiếc nuối.
Thậm chí nàng còn nghĩ, mặc dù Lai Sinh bị ngốc, nhưng tình hình hiện tại của hắn đã tốt hơn trước nhiều lắm. Trải qua một năm chữa trị, ban ngày thỉnh thoảng hắn cũng có lúc tỉnh táo. Thân thế Mạch Thảo không tốt, lại không nói được, trong vòng mười dặm tám thôn này gần như không có ai thật tình muốn cưới nàng, nàng gả cho Lai Sinh nói không chừng cuộc sống nửa đời còn lại sẽ hạnh phúc hơn.
Loan Loan và Bách Thủ, còn cả Mạch Thảo đều vô cùng vui mừng.
Người trong thôn cũng biết hơn một năm nay Bách Thủ và Loan Loan mời thần y Hoa Tha tiên sinh về khám bệnh cho Lai Sinh, thấy lâu như thế mà Lai Sinh vẫn không có gì khởi sắc, tất cả mọi người đều nghĩ là vô vọng rồi, không ngờ tới đột nhiên nghe Lai Sinh khỏe lại, mọi người đều không tin, đều bàn tán thiên hạ thật lắm chuyện lạ kì, thần y Hoa Tha quả nhiên là diệu thủ hồi xuân!
Thời gian đầu mọi người còn chưa thích ứng, trong thấy Lai Sinh vẫn coi hắn như là đứa bé, chờ đến khi hắn nghiêm túc giúp đỡ làm lụng, còn nói: “Thúc, thẩm có việc gì cần thì nói một tiếng là được, nếu cháu rảnh nhất định sẽ tới giúp.”
Lúc này đối phương mới ngẩn ra, kẻ đần đã không còn ngốc nữa rồi!
Nhưng mà, thằng nhóc này thật có lòng, có tâm giúp người. Lúc trước khi ông của hắn mất, trong thôn có nhiều người giúp hắn, bây giờ hắn khôi phục lại bình thường, đương nhiên sẽ không quên ân tình này, bình thường có thời gian sẽ lui tới trong thôn, thấy nhà ai có việc cần giúp đỡ, không cần người ta nhờ, đều tự đến giúp.
Đối với Loan Loan và Bách Thủ thì càng không có gì để nói rồi, có một thời gian hắn gần như bao hết việc trong nhà, Loan Loan sợ hắn mệt, bảo hắn nghỉ ngơi: “… Một mình đệ làm sẽ mệt lắm, chúng ta cùng làm, việc này sẽ xong ngay ấy mà.”
Lai Sinh lắc đầu: “Không được, bao nhiêu năm qua đều để tẩu và ca chăm sóc cho đệ, đệ chẳng giúp được gì, hiện giờ thật khó có hội cho đệ hồi báo lại mọi người, chút việc ấy tính làm gì, cho dù mệt hơn, đệ cũng vui, cũng tự nguyện. Có thể giúp ca tẩu làm việc, bảo đệ làm cả đời đệ cũng bằng lòng.”
Mặc kệ hai người khuyên, hắn vẫn tranh việc để làm, cuối cùng Loan Loan dứt khoát nói với hắn:
“Bệnh của đệ cũng khá rồi, giờ có nghĩ đến chuyện với Mạch Thảo chưa?”
“Mạch Thảo là cô nương tốt, cũng may giờ cả nhà chúng ta cũng coi như đã hiểu nàng, nếu đệ có ý kia, tẩu với ca sẽ giúp đệ.”
“Tẩu thấy Mạch Thảo cũng có ý kia, tẩu nói này, Mạch Thảo là cô nương không tệ. Lại nói lúc nàng mới quen đệ, cho tới giờ cũng chưa từng dùng ánh mắt khác thường nhìn đệ, có phải không?”
“Dù sao chuyện này tẩu cũng đã nói với đệ rồi, nếu đệ không đồng ý, tẩu sẽ không nhắc lại nữa, đương nhiên sẽ càng không nói gì với Mạch Thảo. Đệ cũng đã lớn rồi, dù sao cũng phải tìm cô nương nào đó ở bên, nếu mà đệ đồng ý, ta liền đi tìm bà mối, tìm cô nương tốt cho đệ ở mấy thôn khác…”