Tú Sắc Nông Gia

Chương 36 : Hỗ trợ

Ngày đăng: 20:14 19/04/20


Thời gian chỉ hơn nửa tháng mà thịt lợn rừng đã hun xong.



Bách Thủ chia thịt làm hai phần để trong sọt, dùng đòn gánh gánh lên, hai người đi ra chợ. Cuối cùng trải qua thương lượng, Loan Loan quyết định hay là trước hết đi tửu lâu hỏi một chút. Bán sỉ vừa thuận tiện vừa mau lẹ hơn bán lẻ nhiều!



Ở cửa sau tửu lâu đợi một lúc lâu, đến khi Dư chưởng quỹ hết bận đi ra mới thấy hai người. Bách Thủ lấy thịt heo rừng hun khói ra. Dư chưởng quỹ thấy đầu tiên là sửng sốt, cẩn thận phân biệt một hồi, kinh ngạc nói: “Đây là thịt heo rừng? Tự các ngươi làm ra sao?”



Loan Loan mỉm cười gật đầu: “Dư chưởng quỹ thật có mắt nhìn, như vậy cũng có thể nhìn ra là thịt heo rừng.”



Dư chưởng quỹ cười nhạt một tiếng, biểu hiện thần thái nhởn nhơ tự đắc đắc ý nói: “Chuyện này có đáng gì. Chất lượng thịt heo rừng không giống với thịt heo nhà, thịt không chỉ toàn nạc, hơn nữa còn rắn chắc hơn, vì có liên quan đến việc nó sống ở nơi hoang dã, thịt heo rừng này có thớ thịt khá to.”



Loan Loan bội phục, chỉ bằng như vậy đã có thể thấy được điểm khác nhau, xem ra Dư chưởng quỹ này không đơn giản.



“Thịt heo này chúng ta đã hun khói qua, có thể lữu trữ trong thời gian dài mà không hỏng, ăn vào lại có mùi vị khác…”



Ánh mắt Dư chưởng quỹ nhìn chằm chằm vào Loan Loan, như muốn nhìn ra có gì khác lạ. Lần trước Loan Loan nói cho hắn biết cách chế biến măng, hiện lại là thịt heo rừng hun khói. Loại thịt hun khói này ở đây dường như không ai bán, ở kinh thành hoặc tửu lâu lớn một chút có lẽ sẽ bán, nhưng đó cũng là đồ rất đắt đỏ. Không nghĩ tới Loan Loan thế nhưng biết, còn làm ra được, nhìn màu sắc thịt muối này đã biết hun khói hấp dẫn rồi!



Đợi nàng nói xong, lúc này Dư chưởng quỹ mới cười nói: “Cô nương quả nhiên thật lợi hại!”



Nghe vậy, Loan Loan khẽ mỉm cười, nói: “Vậy thứ này, không biết Dư chưởng quỹ có hứng thú mua lại không? Ngài là khách hàng cũ của chúng ta, nên chúng ta đến nơi này đầu tiên.”



“Không biết cô nương bán bao nhiêu bạc?” Dư chưởng quỹ nói.




Ăn cơm tối xong, Lai Sinh đi theo ông nội hắn về nhà. Loan Loan đun nước nóng để Bách Thủ tắm rửa, nghĩ tới nhất định hôm nay tay hắn mệt mỏi rã rời, liền ngồi trên giường thân thiết xoa bóp cánh tay cho hắn.



Trên mặt Bách Thủ cười tươi như hoa nở.



Hắn vén chăn lên, vỗ vỗ bên cạnh, ôn nhu nhìn Loan Loan nói: “Vợ ơi, vào đây, đừng để bị lạnh.”



Loan Loan mím môi nhỏ nhắn cười cười, động tác trên tay không ngừng: “Ta không lạnh, để ta giúp chàng xoa bóp chút, ngày mai còn phải làm việc tiếp mà!”



“Không sao, ta không mệt, cũng đã quen rồi.” Nói xong rút tay ra, vô cùng ôn nhu mong đợi nhìn Loan Loan, con ngươi to lấp lánh hữu thần, giống như hố đen ma lực đột nhiên hấp dẫn nàng.



Loan Loan đỏ mặt, nghe lời nằm xuống, bắt gặp con ngươi người ta cứ nhìn mình chằm chằm không chớp, ngượng ngùng cúi đầu, thân thể thuận thế chuyển qua nép sát vào hắn.



Tròng mắt Bách Thủ sáng ngời, đắp kín chăn lại. Sau đó hắn liền ngẩn ra, một cánh tay nhỏ đang quấn lấy eo mình, toàn thân hắn cứng đờ lẳng lặng chờ một chút, bên tai truyền đến tiếng Loan Loan hít thở đều đều.



Khóe miệng Bách Thủ khẽ cong, lộ ra nụ cười ôn nhu, đồng thời trong lòng lại có chút ít tiếc nuối.



Hôm sau, sáng sớm Lai Sinh và ông nội hắn đã tới rồi. Bách Thủ và ông nội Lai Sinh lại lên núi chặt gỗ, chưa tới buổi trưa đã chặt được khúc gỗ còn to hơn cả cánh tay đàn ông. Lai Sinh ngồi bên cạnh chặt bớt những cành cây lia chia. Loan Loan mang theo bình nước ấm và bánh đến cho ba người.



Trên đường về, đi qua dốc nhỏ, Loan Loan ngoài ý muốn nghe được tiếng khóc, theo tiếng vọng lại, Loan Loan thấy một đứa nhỏ đang ngồi dưới sườn núi, dường như té xuống từ trên sườn núi, quần bị mài rách, lộ ra một mảng đầu gối bị xước da, còn chảy máu. Bây giờ cứ ngồi đó đau lòng khóc nức nở, vết thương bên ngoài thoạt nhìn không nghiêm trọng, không biết có bị thương xương cốt hay không.