Tú Sắc Nông Gia

Chương 6 : Người đàn ông của gia đình

Ngày đăng: 20:13 19/04/20


Chờ Bách Thủ thu dọn sạch sẽ, Loan Loan đang nhổ cỏ trong sân thì thấy hắn mang theo cung tên cùng trường đao đi tới, Loan Loan ngạc nhiên nhìn hắn: “Chàng muốn đi đâu?”



“Ta muốn vào núi săn vài con vật để mai mang vào chợ bán, đổi lấy chút bạc.”



“Vậy khi nào chàng trở về?



“Có thể rất khuya, sao vậy?”



“Ta muốn làm một hàng rào vây quanh sân.” Mặc dù hàng rào cũng không có tác dụng gì với động vật nhưng có nó thoạt nhìn rất có mùi vị gia đình, huống chi dưới chân núi này cũng không có động vật gì. Còn phải chuẩn bị chuồng gà nữa, những việc nặng nhọc như vậy nàng không thể làm xong được.



Bách Thủ thấy nương tử có việc muốn nhờ, liền không nói hai lời đem công cụ bỏ lại, lúc đi trở ra trong tay cầm một thanh đoản đao: “Vậy ta không ra ngoài nữa, nàng nói xem phải chuẩn bị thế nào?”



Loan Loan lấy làm lạ nhìn thanh đao trong tay hắn, thân đao sáng choang, nhìn là biết thường xuyên dùng, còn có, cung tên và trường đao vừa rồi nàng cũng không thấy hắn đã để chỗ nào, đi vào trong nhà nhìn kỹ, hóa ra được treo trên tường sau cánh cửa.



Sau đó Loan Loan đem ý tưởng của mình tóm gọn lại, nói cho Bách Thủ nghe.



Trước vây một khoảnh đất trống trong sân, sau đó có thể xây một chuồng gà che gió che mưa bên cạnh nhà.



Biết suy nghĩ của Loan Loan, trong lòng Bách Thủ đã có chủ ý: “Ta đi chặt mấy cây trúc về, nàng chờ ta.”



Vừa nghe đến trúc nàng liền nghĩ không biết có phải chỗ mà trưa nay nàng đi không. Có lẽ nên quay lại một chút xem có rau dại gì không, nàng lập tức đuổi theo: “Ta cũng muốn đi cùng.”



Bách Thủ suy nghĩ một chút, dù sao cũng không quá xa, vậy là hai ngươi một trước một sau cùng đi về phía bên kia núi.



Đi một quãng không xa thì đã đến, quả nhiên là chỗ mà sáng nay Loan Loan đào rễ cỏ tranh.




Loan Loan vui mừng trải một chút cỏ khô vào góc chuồng, sau đó tự tay dắt con gà rừng vào chuồng rồi đóng cửa lại. Gà rừng có nhà mới lại không bị trói chân nữa, nó tỏ ra hết sức cao hứng, nhảy loạn trong chuồng.



Bách Thủ cười ngây ngô đứng nhìn nương tử.



Đợi Loan Loan hoàn thành công việc, hắn cười ha ha nói: “Thật ra nàng không trải cỏ thì nó cũng không chết vì lạnh đâu.”



“Trời sẽ lạnh, hơn nữa, vạn nhất mưa xuống thì biết làm thế nào?” – Thật ra chính nàng cũng không biết có cần phải trải cỏ không nữa.



Khi mọi việc hoàn thành thì trời cũng tối, Bách Thủ cảm thấy ngày hôm nay trôi qua thật vui vẻ, hai người dùng thức ăn thừa buổi trưa để giải quyết bữa tối, Loan Loan chỉ ăn một bát cơm liền thôi.



Ăn uống xong nàng nhớ tới cặp phu thê đã cứu mình hôm rơi xuống sông, người ta cứu mình thì cũng nên đi cảm tạ một chút, nghĩ vậy nàng liền thương lượng với Bách Thủ: “Ngày đó Dương đại ca đã cứu chúng ta, không bằng ngày mai chàng đi săn một ít thú về, chúng ta đưa qua đó coi như cảm tạ ân cứu mạng của bọn họ.”



Bách Thủ trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Mình ta đi thôi, nàng ở nhà đi.”



“Như vậy sao được, cùng đi mới thể hiện được thành ý, vả lại thân thể ta hiện cũng đã khỏe, không đi không phải sẽ khiến người ta hiểu nhầm sao?” Loan Loan nhìn Bách Thủ rồi chân thành nói.



Nghe Loan Loan giải thích Bách Thủ không biết làm gì khác ngoài việc đồng ý.



Đun nước nóng lên, Loan Loan rửa mặt xong rồi vào nhà nghỉ ngơi, đợi một lúc lâu cũng không thấy Bách Thủ đi vào, bên ngoài lại vang lên tiếng di chuyển bàn ghế.



Nàng làm thế nào cũng không ngủ được, đành đứng lên không khoác thêm áo ngoài, chỉ xỏ giày rồi rón rén đi ra cửa. Bách Thủ quả nhiên ngủ trên tấm ván gỗ, trên tấm ván gỗ không có vật gì cả, Bách Thủ không có chăn đắp, cũng không có gối nằm, thân hình cao lớn nằm co ro ở phía trên, như vậy trong nhà không có cái chăn thừa nào cả.



Loan Loan thấy trong lòng ngũ vị tạp trần.