Tú Sắc Nông Gia
Chương 67 : Mua bán, chia mắc áo
Ngày đăng: 20:14 19/04/20
Có một chiếc xe ngựa nóc phủ vải xanh dừng lại ở ngoài cửa thôn, mấy đứa trẻ con trong thôn vui vẻ lại tò mò mà vây quanh xe để quan sát, có đứa còn muốn đưa tay ra để sờ. Phu xe là một thanh niên trẻ tuổi, hắn giơ tay xua xua mấy đứa nhóc: “Đừng sờ lung tung, đi chơi tiếp đi.”
Mẹ đứa nhỏ lại dắt con về, sợ không cẩn thận làm hỏng đồ gì đó trên xe ngựa, phải bồi thường.
Lúc này, Dư chưởng quỹ ở trong thôn đi ra, cậu thanh niên trẻ tuổi lập tức nhảy xuống, cung kính chào Dư chưởng quỹ: “Chưởng quỹ.”
Chờ Dư chưởng quỹ nhảy lên xe, lúc này mới hỏi: “Sao rồi?”
Cậu thanh niên trẻ tuổi cũng nhảy lên xe ngựa, thét to để xe ra khỏi thôn, ở nông thôn, ven đường không có người nên không sợ bị người ta nghe thấy, hắn cũng không nén giọng nữa, trả lời: “Ta đã hỏi cả hai nhà rồi, gia vị mà bọn họ dùng lúc đó đều đã được phối rồi…”
***
Loan Loan đỡ lấy cái gùi của Bách Thủ, đầu tiên là nói chuyện mắc áo, Bách Thủ không suy nghĩ gì, cứ thế mà nhận lời luôn, chỉ cần là người trong thôn tới nhờ hắn giúp đỡ, hắn chưa từng nói không.
Loan Loan liền nói: “Vậy thì chàng cứ làm nhiều một chút đi, vạn nhất nhà ai còn cần thì chàng cũng không phải làm nữa.”
Sau đó lại nói tới chuyện Dư chưởng quỹ.
Bách Thủ nghe xong, trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Nhất định ông ta sẽ còn tới nữa.”
Loan Loan cũng cảm thấy như vậy.
Sau đó lại nghe thấy Bách Thủ nói: “Người trong thôn lắm lời nhiều miệng, mấy cây ớt với hạt tiêu này sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta biết được. Nhưng mà nàng làm tương ngọt thì nhất định không được để cho người ta biết, mặc dù nhà Nguyên Bảo với nhà Thạch Đầu đã biết rồi, nhưng ta tin thái độ làm người của bọn họ. Cho dù lúc nàng với bọn họ làm có bị người nhìn thấy, tin là người khác cũng không làm được như thế. Năm trước chúng ta còn làm tương đỏ, có lẽ có người cho là thứ đó!”
Loan Loan kinh ngạc nhìn Bách Thủ, không ngờ hắn lại có cùng suy nghĩ với mình.
Nhưng ngày nào Loan Loan cũng làm đồ ăn ngon chờ hắn về.
Nửa tháng sau, thịt muối có vẻ đã sấy khô được bảy phần, cũng đã mấy ngày Loan Loan chưa lên núi xem Bách Thủ rồi. Hôm nay, ăn xong bữa trưa, treo thịt muối vào trong nhà chính, Loan Loan đóng kín cửa rồi đi xuống núi.
Đi được nửa đường thì thấy Lý Đại Trí ở trong ruộng, nghĩ tới trước đó Lý Đại Thạch xin mấy cái mắc áo cho đệ đệ, mấy ngày nay lại không thấy Lý Đại Thạch, nàng nghĩ dù sao cũng là cho hắn, không bằng trực tiếp đưa cho hắn là được rồi, liền đứng ở cạnh bờ ruộng gọi Lý Đại Trí.
“… Lần trước Đại Thạch đại ca nói muốn làm mấy cái mắc áo cho huynh, Bách Thủ đã làm xong rồi, nếu như huynh không bận làm ruộng thì chờ ta một lát, ta về lấy cho huynh.”
Lý Đại Trí kinh ngạc nhìn nàng một cái, sắc mặt khôi phục lại bình thường, nói: “Ừ.”
Hắn kinh ngạc là bởi vì lần trước Loan Loan thấy hắn, nhìn phản ứng giống như là hoàn toàn không nhận ra hắn, nhưng bây giờ còn gọi được tên hắn, điều này khiến cho hắn có chút buồn bực.
Thấy hắn đồng ý, Loan Loan lại quay người trở về trên núi, nghĩ nghĩ, cầm mười cái mắc xuống, có hẹp, có rộng, cầm xuống ruộng đưa cho Lý Đại Trí xem.
“Bách Thủ làm mấy cái, cái rộng, cái hẹp không giống nhau.” Sau khi làm mắc áo, theo yêu cầu của Loan Loan, Bách Thủ đều tỉ mỉ khắc một ít hoa văn lên mắc áo, nhìn trông rất xinh đẹp.
Lý Đại Trí cầm lấy rồi cẩn thận xem xét, trái phải cân đối, độ cong cũng vô cùng tốt, kiểu dáng cũng dễ nhìn, quả thực so với đại ca hắn làm thì còn đẹp hơn, trong lòng bội phục Bách Thủ, liền nói: “Làm rất đẹp, không có chỗ nào để chê cả.”
Hai người đang nói chuyện thì mẹ Trường Thọ khiêng cái cuốc tới, phía sau còn có một hai chục người đàn ông đi theo. Nhìn thấy mắc áo có hoa văn thì kinh ngạc, nói: “Ồ, nhà ai làm mắc áo này đẹp vậy?”
Loan Loan nhìn Lý Đại Trí, ngượng ngùng nói: “Bách Thủ nhà cháu làm đấy, cách đây mấy ngày Đại Thạch nói trong nhà thiếu một ít, cho nên làm một ít cho huynh ấy.”
“Này nha, cái mắc áo này thật đẹp, phía trên còn khắc hoa văn nữa, nhà ta còn không có đấy…” Rồi lại cười ha ha, khen Loan Loan: “Bách Thủ nhà cháu thật có tài nha!” Rất có ý tứ lấy lòng.
Thấy mẹ Trường Thọ có vẻ rất thích, nếu biết trước là sẽ gặp người khác thì đã cầm thêm mấy cái rồi. Đúng lúc này, Lý Đại Trí ở bên cạnh lại mở miệng nói: “Trong nhà cháu vốn có một ít, chỉ là không đẹp như Bách Thủ huynh đệ làm, nếu như thẩm thích, hay là cầm mấy cái về đi.”