Tú Sắc Nông Gia
Chương 77 : Thính giả
Ngày đăng: 20:15 19/04/20
Buổi tối sau khi Loan Loan nói kế hoạch của mình cho Bách Thủ, hắn không hiểu rõ tại sao phải trải đá trên đường, cũng biết chuyện này không dễ làm nhưng Loan Loan thích nên hắn không có phản đối, nhưng nếu bọn họ muốn xây nhiều như vậy, định sửa chữa cả ba gian nhà giữa kia để sau này có hài tử cũng không cần lo lắng.
Còn về việc bao giờ khởi công thì còn phải chờ ngoài ruộng bớt bận rộn rồi hãy nói!
Từ sau khi Loan Loan và Bách Thủ lấy lại nhà cửa, có người thấy Loan Loan liền hỏi nàng: “Nhị muội tử, khi nào thì hai người chuyển xuống đây nha?”
Loan Loan liền cười nói : “Còn phải chờ một khoảng thời gian, đến khi ngoài ruộng hết bận, phòng ốc sửa sang xong mới có thể chuyển xuống đây.” Nếu thấy người hỏi thăm đang bận rộn , nàng sẽ cười xắn tay áo tiến lên hỗ trợ, giúp xong cũng có người mời nàng về nhà ăn cơm, nàng đều cười, uyển chuyển khước từ, mọi người đều là hàng xóm giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.
Khiến mọi người cảm thấy nàng là người dễ sống chung, đối với việc hai vợ chồng nàng muốn chuyển xuống đây đều cảm thấy không sao cả. Hơn nữa hai người còn trả tiền công, mà ở đây không phải lúc nào cũng kiếm được tiền dùng!
Hai người vừa bận rộn chuẩn bị trồng ngô trên ruộng đồi vừa tạo mối quan hệ tốt với mọi người trong thôn, có người tìm nàng giúp đỡ.
Buổi sáng đến chợ mua được giống ngô, hai người đang định ăn trưa xong sẽ ra đồng trồng ngô, thì mẹ Kim Đản tới.
“Loan Loan muội tử, mẹ ta bị ngã gảy chân, đại phu nói muội quấn cái nẹp gì kia tốt hơn ông ấy, muội có thể đến giúp ta không?”
Ngày đó ở nhà Dương Nghĩa Thiên, có người tìm mẹ Kim Đản đang xem náo nhiệt trong sân, không biết nói cái gì mà mẹ Kim Đản vội vàng rời khỏi.
Nàng vốn tưởng rằng khi đó mẹ Trường Thọ bị ngã gãy chân nhưng không phải, hôm đó mẹ Trường Thọ đang làm việc ngoài đồng không cẩn thận bị trẹo lưng, đại phu bảo bà ở nhà nghỉ ngơi, không được ra đồng làm việc.
Nhưng mà bà chịu đựng hai ngày, ở lỳ trong nhà, không đi ra khỏi cửa, ngoài ruộng còn một đống việc đang chờ, trong lòng cực độ phiền não, hai con dâu thì thay phiên chăm sóc bà.
Vừa nghe lời này lão thái thái liền có chút mất hứng, bĩu môi nói: “Cháu đừng nhắc đến nó nữa, nếu không phải tại nó thì thẩm cũng đã không bị ngã rồi.”
Mẹ Trường Thọ làm sao mà ngã gãy chân Loan Loan cũng nghe mẹ Kim Đản nói rồi.
Cũng có chút muốn giúp đỡ Mai tử liền nói: “Cháu có một câu không biết có nên nói hay không?”
“Cháu nói đi, nói đi.” Mẹ Trường Thọ lập tức nói, đấy nhìn xem con gái người ta nói chuyện với trưởng bối thật lễ phép.
“Lời cháu nói có không đúng thẩm cũng đừng tức giận. Cháu cảm thấy Mai tử cũng không dễ dàng, tất nhiên tẩu ấy không chiếu cố tốt cho thẩm là tẩu ấy sai. Thẩm nên bảo tẩu ấy qua đây giúp đỡ để mẹ Kim Đản cũng có thời gian ra ruộng.” Loan Loan vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt mẹ Trường Thọ.
Bà bắt đầu có chút không vui, nhưng thấy Loan Loan nói rất thật tình, ánh mắt cũng rất chân thành nên mới không cắt ngang. Nhưng bảo Mai tử đến chiếu cố bà thì không được, bà vừa nhìn thấy nàng ta trong lòng liền buồn bực.
Vẫn biết nàng muốn cái gì, lại nghe Loan Loan nói: “Ai không hi vọng con cháu mình bình an, ai không hi vọng trượng phu của mình thân thể khỏe mạnh. Có lẽ trong lòng Mai tử cũng rất khổ sở, chẳng qua là tẩu ấy không nói. Năm nay Kim Đản cũng sáu tuổi rồi? Đợi mười năm nữa thẩm liền có thể ôm chắt trai rồi đấy!”
Mẹ Trường Thọ ra sức chớp mắt, miễn cưỡng cười cười với Loan Loan, Loan Loan thấy rõ trong cặp mắt già nua có chút vẫn đục kia phiếm nước mắt.
Lão thái thái than nhẹ một tiếng, dựa vào đầu giường, tựa như nhớ lại nói: “Năm đó ta thấy nàng là người có giỏi việc, có chủ kiến, nên mới cho người đi đề thân. Ta cũng biết mẹ Bảo Sơn sớm nhìn trúng nàng, vốn dĩ tính toán vì con trai mình, bình thường có một người vợ tài giỏi, sau này gia đình không phải sẽ tốt hơn sao? Cho nên ta liền vội vàng đến trước mẹ Bảo Sơn đến nhà Mai tử xin cưới. Nhưng không như mong muốn, không nghĩ tới chưa tới nửa năm con trai ta đã không còn…..”
Loan Loan không nghĩ tới mẹ Trường Thọ sẽ nói cái này với nàng.