Tú Sắc Nông Gia
Chương 82 : Thời đại người làm như trâu bò
Ngày đăng: 20:15 19/04/20
Đời trước Loan Loan chỉ thấy chứ chưa từng làm việc này, cầm lưỡi hái trong tay cảm thấy không thuận tay một chút nào, tốc độ gặt lúa mạch rất chậm, Bách Thủ ban đầu cũng có chút ngượng tay, nhưng gặt trong chốc lát đã giống như một nông dân thường xuyên gặt lúa mạch rồi.
Hơn nữa hình thức gặt lúc mạch cũng không giống với việc nàng từng thấy ở hiện đại, từ phía trên, chỉ cắt đi bông lúa, chờ sau khi thu hoạch lúa mạch xong, thì lại quay lại cắt thân lúa mạch mang về nhà đốt.
Trình tự làm việc chia làm hai lần như vậy quả thực phiền toái.
Mà lúa mạch thu về phải rải ra phơi một nắng, sau đó dùng cối đá nghiền lúa mạch ra. Vài nơi khác cũng dùng phương pháp đập lúa như của nông thôn ở hiện đại, chỉ cần đập lúa mạch lên trên một tảng đá, nhưng nếu dùng phương pháp đập lúa thì phải cắt từ gốc lúa mạch.
Nhưng mà nhà bọn họ cần dùng rạ lợp nhà, nên nàng lập tức thương lượng với Bách Thủ, trực tiếp dùng phương pháp đập lúa, đập lúa mạch rơi xuống, còn rạ thì trở về thương lượng với ông nội Lai Sinh để bọn họ mua lại, đến khi lợp nhà sẽ dùng.
Đến trưa ruộng lúa mạch lớn rốt cục cũng cắt xong. Ba người bèn ngồi ở trên bờ ruộng, lấy bánh ra, mỗi người rót một chén nước và bắt đầu ăn.
“A, ta đang nhìn thấy giống hai vợ chồng cháu quá, thì ra là đúng thật!”
Nghe được giọng nói ba người quay đầu lại, là mẹ Bảo Sơn đi tới.
Bà mặc một bộ quần áo vải thô cũ màu xanh da trời, tay áo vén lên, ống quần cũng xắn lên cao, hai bên có sợi tóc rũ xuống, vẻ mặt đỏ bừng, trên trán đầy mồ hôi, xem bộ dạng cũng đang làm việc ngoài ruộng, Loan Loan bèn cười nói: “Đại nương cũng thu lúa mạch đấy ư!”
Bách Thủ cũng chào hỏi một tiếng. Mắt Lai Sinh chỉ nhìn mẹ Bảo Sơn rồi cúi đầu tiếp tục ăn phần của mình. Đứa nhỏ này bướng bỉnh đã quen, thấy người không chào, mọi người cũng thành thói quen rồi.
Mẹ Bảo Sơn đặt mông ngồi xuống bên cạnh Loan Loan, mắt nhìn ấm nước lớn bên cạnh, nói: “Nhà chúng ta hết nước uống rồi, nên đến bọn cháu xin uống chút nước đây!”
Vừa lúc Loan Loan cũng nhìn thấy chén trong tay bà, Bách Thủ một bên không nói hai lời lập tức lấy ấm nước lớn đi tới rót cho bà một chén đầy.
Đợi bà ừng ực uống xong thì hỏi bà còn muốn uống thêm không? Mẹ Bảo Sơn cười nói: “Không cần nữa, cám ơn. Bảo Sơn đã về nhà lấy nước rồi, ta thật sự khát quá chịu không được mới đến chỗ các cháu lấy nước uống thôi.”
“Nếu đại nương còn muốn uống thì cứ bảo Bách Thủ rót giúp người, trong ấm bọn cháu vẫn còn.” May là nàng đã bảo Bách Thủ rót đầy một ấm nước lớn mang đến.
“Không cần không cần, ta đã hết khát rồi.” Mắt nhìn lúa mạch trong ruộng, mẹ Bảo Sơn lại nói: “Bọn cháu đang giúp nhà Lai Sinh thu hoạch lúa mạch à?”
Trong sân đập lúa khắp nơi đều là người nghiền lúa mạch. Cả đám người đầm đìa mồ hôi, cả khuôn mặt đỏ bừng, các nam nhân mặc quần áo mỏng, toàn bộ mồ hôi làm quần áo dán sát lên người, các nữ nhân xắn cao tay áo ống quần, dùng phương thức mát mẻ nhất để cột quần áo lại, đầu tóc ướt nhem giống như vừa vớt lên khỏi nước.
Dây thừng kéo cối nghiền ghì dấu lên vai không biết sâu bao nhiêu, bàn tay cũng bị ma sát đến đỏ bừng, vết chai trên tay hôm nay cũng dày thêm một lớp.
Trong sân đập lúa khắp nơi đều là lúa mạch, nhìn cối đá ở giữa chuyển động cũng làm cho lòng người run sợ. Nhưng đây chính là phương pháp mọi người đập lúa thu hoạch.
Bông lúa tách ra rồi san phẳng trên mặt đất, người kéo cối đá từ một đầu nghiền đến một đầu khác. Bình thường đều là hai người kéo, cối đá là một hình trụ tròn, rỗng ở giữa, lấy cây gỗ cứng chắc xuyên qua ở giữa, cột dây thừng ở hai đầu, hai người đi phía trước, mỗi người kéo một bên, lợi dụng cối đá lăn tròn trên bông lúa để nghiền lúa mạch.
Gia đình nào có điều kiện thì có thể dùng lừa để kéo, nhà bà mối Vương cũng đang hét lớn điều khiển trâu kéo cối đá. Hai người thoạt nhìn nhẹ nhàng hơn những người khác rất nhiều.
Loan Loan không dám tưởng tượng nếu như sau này nhà bọn họ thu hoạch, mà cũng theo biện pháp như thế này, đoán chừng cả nửa tháng nàng cũng không xuống giường được a!
Cối đá kia ít nhất phải trên trăm cân, thật sự là thời đại người làm như trâu bò! !
Lúa nhà bà mối Vương đã nghiền xong, hai người đang thu thập hốt lúa mạch trở về, chờ hai người thu xong, Bách Thủ và Lai Sinh liền gánh lúa mạch tới, tìm một tảng đá lớn, dùng tấm ván gỗ vây thành cái vòng vây ở chỗ phía trước tảng đá ba thước, để tránh việc đập lúa làm lúa mạch bay hết ra ngoài.
Có người thấy bọn họ cắt thân lúa khá dài, lại thể hiện ra điệu bộ này, liền nói: “Bách Thủ, huynh đập như vậy rất tốn sức đấy .”
Người nói chuyện chính là Cát Sơn – người rất biết trồng hoa mầu.
“Các huynh kéo cối vai cũng đau không phải là giống nhau sao?” Bách Thủ nói.
“Nhưng vẫn nhanh hơn so với huynh đập!” Cát Sơn đi tới mắt nhìn hai gánh lúa mạch lớn kia nói.
“Chúng ta cần dùng rạ nữa.” Vừa nói như thế, Cát Sơn đã hiểu, Bách Thủ muốn sửa phòng thì phải dùng những thứ này, lại nghĩ, một lần cắt luôn thân lúa như vậy, cũng đỡ phải vào ruộng cắt lần thứ hai, coi như là giảm đi một lần chuyện.
Sau khi vây xong mấy tấm bản gỗ, Bách Thủ nắm lúa mạch bắt đầu đập lên tảng đá, dùng sức thật lớn, một lần đập xuống, hạt lúa mạch rơi ra rất nhiều, một bó lúa mạch trên tay đập mấy cái thì đã rơi sạch sẽ. Loan Loan cảm thấy tốc độ nhanh hơn so với cối đá, có điều là khá tốn lực tay.