Tú Sắc Nông Gia
Chương 89 : Sửa nhà
Ngày đăng: 20:15 19/04/20
Sau khi rời khỏi thôn trang, Loan Loan nói muốn đi chợ mua vài món đồ, nên những người khác đi về trước, mẹ Nguyên Bảo đi cùng Loan Loan, đến chợ mua một túi gạo, rồi lại mua một miếng thịt xong mới đi về. Khi hai người về đến thôn thì vẫn chưa đến giờ cơm trưa, bởi vì về nhà Loan Loan còn phải leo một đoạn đường núi, hơi phiền toái, nên mấy ngày nay nàng đi làm việc thì đều mượn bếp nhà Nguyên Bảo làm cơm.
Loan Loan theo mẹ Nguyên Bảo đi thẳng về nhà, bà nội Nguyên Bảo đang hái rau, nhìn thấy hai người về liền nói: “Ơ, sao hôm nay về sớm thế?”
“Vâng, hôm nay chỉ giúp phơi nắng thôi ạ, coi như là xong cả rồi.” Loan Loan cười nói, lấy thịt ra: “Thẩm thẩm, thịt này cháu mua trên đường đi chợ về, bữa cơm trưa nay chúng ta xào thịt này nhé ạ!”
“Ôi, sao cháu lại còn mua thịt nữa, thịt ngày hôm qua lão Trụ Đầu cho ta còn thừa lại một nửa, bữa cơm trưa nay cứ ăn tạm thịt kia đi!” Bà nội Nguyên Bảo vừa nói vừa vào phòng bếp lấy ra một nửa miếng thịt.
Các nàng không chỉ mượn nhà Nguyên Bảo nấu nướng gọi cả đoàn người ăn cơm, dùng đồ nhà bọn họ, còn để cho nhà người ta lấy tiền túi ra giúp mình gọi người đến làm việc, Loan Loan thật không biết nên nói gì cho phải.
Vẫn đưa thịt trên tay cho bà: “Thẩm cầm đi, cắt thêm một chút thịt này cùng xào chung, thức ăn bữa trưa cho bọn họ ăn được nhiều hơn, phần thịt còn dư thì để tối làm tiếp.”
Bà nội Nguyên Bảo cầm thịt, cười ha ha nói: “Được được được, cháu nói thế nào thì thế đó đi!” Sau đó đi vào phòng bếp.
Mẹ Nguyên Bảo nhìn trong nhìn ngoài nhà mà không thấy Nguyên Bảo, nàng nói thầm: “Đứa nhỏ này lại chạy đi đâu gây chuyện rồi?” Rồi nói với Loan Loan “Ta đi tìm xem.” Để gạo trong sân rồi đi ra ngoài.
Loan Loan đi qua bưng gạo vào phòng bếp, bà nội Nguyên Bảo thấy nàng xách túi gạo lớn như vậy đi vào, bà kinh ngạc nói: “Ôi, Nhị muội Tử, cháu đây là đang làm cái gì thế?”
“Đây là gạo hôm nay cháu mua ở chợ, bọn họ làm việc mệt mỏi như vậy nên được ăn no chứ. Cho nên cháu mua nhiều một chút.”
“Gạo trong nhà vẫn còn đủ mà! Đâu có dùng nhiều như vậy, cháu xách chút gạo về đi!”
“Không đâu, thẩm à, người xem mấy ngày nay đều là thẩm giúp cháu nấu cơm chăm sóc mọi người, cháu còn không biết phải cảm ơn thím thế nào nữa, mỗi ngày đều nấu cơm ở nhà thẩm, lại còn dùng cái này dùng cái kia. Cháu và Bách Thủ cũng không biết nói gì cho phải nữa. Nếu thẩm không chịu cầm chút gạo này, thì cháu cũng chỉ có thể tự vào trong bếp nấu thôi!”
Nghe vậy, bà nội Nguyên Bảo cũng không kiên trì nữa, liền nói: “Vậy bữa trưa nay không làm bánh nữa, nấu cơm hết vậy.”
Mỗi người đều nếm thử, lập tức khen không dứt miệng, mấy người chưa từng nếm qua mùi vị đồ ăn Loan Loan làm thì lại càng không ngừng ngạc nhiên, không ngờ vợ Bách Thủ làm đồ ăn ngon như vậy!
Một đoàn người ăn bữa cơm rất vui vẻ, còn đọng lại dư vị vô tận!
Cơm nước xong, đoàn người ngồi trong sân một lát, lúc đi làm việc, Lai Sinh còn tới trước mặt Loan Loan hỏi: “Buổi tối tẩu vẫn nấu cơm chứ?”
Loan Loan khẽ nhướng mày: “Chẳng lẽ không phải tẩu nấu thì đệ không ăn à?”
Lai Sinh cong môi lên: “Tẩu làm đồ ăn ngon!”
Lúc này, bà nội Nguyên Bảo ở một bên bèn lớn tiếng nói: “Giỏi lắm Lai Sinh, chẳng lẽ ta nấu cơm không ngon à? Sau này không cho ngươi ăn đồ ăn nữa.”
Lai Sinh chép miệng, trề môi nói: “Vốn là ăn không ngon mà!” Sau đó chân nhảy một cái, trước khi Loan Loan giơ chân đạp qua thì hắn đã nhanh chóng chạy khỏi sân nhỏ biến mất tăm.
Sau đó Loan Loan cười nói với bà nội Nguyên Bảo: “Thẩm à, người đừng nghe hắn nói lung tung, suốt ngày chỉ biết có ăn thôi.”
Bà nội Nguyên Bảo cười ha ha nói: “Không có đâu, sao ta lại tức giận chứ, ta chỉ chọc hắn thôi, cháu vốn làm đồ ăn ngon mà, trong thôn chỉ sợ rất ít người vượt qua được cháu đấy! Hơn nữa, bây giờ có cháu nấu cơm rồi. sau này ta cũng được nhàn rỗi, mỗi bữa còn có thể đều được ăn ngon nữa!” Vừa cười nhìn về phía mẹ Nguyên Bảo nói: “Con nói có đúnng không?”
“Đúng vậy đúng vậy, mấy ngày trước đây cực khổ cho mẹ rồi, hiện tại chúng con cũng không còn chuyện gì, hằng ngày mẹ muốn đi dạo ở đâu thì đi dạo ở đó đi. Còn nữa, mẹ muốn ăn gì, cứ nói với Loan Loan, muội ấy nhất định sẽ làm được!”
Loan Loan lập tức nói: “Vâng, chỉ cần không phải là sơn trân hải vị gì, những món ăn thường ngày ở nhà cháu đều làm được!”
“Ăn sơn trân hải vị gì chứ, ta không thèm cái đó đâu, nhưng mà ta thấy món bánh xào bữa trưa kia ăn khá ngon đấy!”
“Được, vậy buổi tối chúng ta lại ăn món bánh xào!”