Tú Sắc Nông Gia

Chương 92 : Mẹ Đến Thăm

Ngày đăng: 20:15 19/04/20


Lúc ba người đến nhà Nguyên Bảo, những người khác đã rửa tay sạch sẽ ngồi xuống bên cạnh bàn. Loan Loan thấy ba người đi vào lập tức đổ nước bẩn trong chậu đi, bưng chậu nước sạch khác vào. Đợi ba người rửa sạch tay xong ngồi xuống, tất cả mọi người lúc này mới bắt đầu ăn cơm.



Bởi vì có thêm hai người cho nên phân ra hai bàn, các nam nhân ngồi một bàn lớn. Mấy người Loan Loan, bà nội Nguyên Bảo, mẹ Nguyên Bảo, Nguyên Bảo ngồi một bàn nhỏ.



Ngày đầu tiên mọi người đã ăn những món do Loan Loan nấu nên không có gì kinh ngạc, mà hai huynh đệ Lý Đại Thạch và Lý Đại Trí lần đầu ăn được bữa cơm ngon như vậy nên rất kinh hỉ vội hỏi những món này do ai nấu, đợi khi biết là Loan Loan làm, Lý Đại Thạch được một phen rất ngoài ý muốn, còn trong ánh mắt Lý Đại Trí có sự kinh ngạc rồi lại lộ ra chút nghi hoặc.



Nguyên tắc làm việc của Loan Loan chính là lao động kết hợp với nhàn hạ, làm việc đồng thời cũng phải nghỉ ngơi. Mọi người cơm nước xong liền chuẩn bị đi ra ngoài làm tiếp, nhưng Loan Loan kiên trì bảo bọn họ ngồi lại trong viện nghỉ ngơi một chút. Mới cơm nước xong mà làm việc nặng rất hại thân thể, nhưng nàng cũng không thể nói rõ ràng với mọi người, cũng chỉ có thể nói, tạm thời đừng vội, sáng giờ mệt mỏi cho tới trưa rồi, nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi.



Cho nên mọi người nghỉ mười lăm phút rồi lúc này mới đi làm việc.



Chờ mọi người đi ra ngoài hết, mẹ Nguyên Bảo mới hỏi Loan Loan: “Tại sao hai huynh đệ Đại Trí cũng tới?”



Loan Loan liền kể lại chuyện hai huynh đệ Lý Đại Trí đến giúp đỡ thế nào, mẹ Nguyên Bảo kinh ngạc nói: “Hai người đều tới đây ăn cơm, vậy mà Mẹ họ không lo sao?”



Loan Loan liếc mắt nhìn nàng nói: “Lo lắng cái gì chứ, muội lại không có cái ý nghĩ không phải gì, chuyện hắn ở đây cũng không liên can gì đến muội!”



Mẹ Nguyên Bảo cười hì hì nói: “Tẩu chỉ nói vậy thôi, biết muội với Bách Thủ tình cảm thắm thiết lắm rồi!”



Loan Loan đắc ý gật đầu. Đúng vậy a! Thời đại này có thể tìm được nam nhân yêu thương vợ như vậy quả thật không dễ dàng a!



Giúp đỡ mẹ Nguyên Bảo thu dọn sạch sẽ trong viện xong, hai người lại đeo gùi đi ra ngoài cắt rau cho heo ăn. Cắt rau cho heo xong quay về cũng đã giữa buổi chiều, nấu cơm heo bây giờ còn quá sớm, vì vậy Loan Loan đặt gùi xuống rồi xuống núi đi đến cuối thôn.



Tường viện quanh nhà đã xây được một đoạn cao. Bách Thủ đang đứng nói chuyện với thôn trưởng trong sân.



“… Cháu nói muốn trải đá nhỏ trong sân?”




Mẹ Loan Loan lập tức đứng lên, lôi kéo tay nàng nhìn chung quanh một chút, sau đó cau mày nói: “Sao lại gầy đi rồi?”



Vừa nghe những lời này, trong lòng Loan Loan liền thấy mất hứng.



“… Mẹ nghe nói mấy ngày nay các con đang sửa nhà, có phải là gần đây quá mệt mỏi hay không. Con xem con kìa, chuyện lớn như vậy cũng không báo tin về. Hôm qua cha con còn nói muốn tới giúp, nhưng lại không biết các con sửa ít hay nhiều. Hôm nay vừa lúc đi qua nên mẹ tới xem một chút.”



Mặc dù Loan Loan không thích mẹ nàng đến nơi này nói này nói kia, nhưng nàng cũng rất muốn biết rốt cuộc mẹ nàng tới làm gì, nên nàng liền mời mẹ ngồi xuống, lúc này mới nói: “Cũng không còn lại bao nhiêu việc, trong nhà bận rộn nhiều việc nên con cũng không muốn phiền cha.”



“Con xem con lại khách khí với mẹ rồi!” Mẹ Loan Loan trách nàng liếc một cái.



Chẳng biết tại sao, Loan Loan cảm thấy cái liếc mắt này làm toàn thân nàng đều khó chịu. Sau đó, dưới sự kiên trì liên tục của mẹ nàng, nàng đành dẫn mẹ đi đến cuối thôn nhìn một chút. Nhìn thấy cái sân lớn như vậy, mẹ Loan Loan có chút ngoài ý muốn: “Con nói sân này vốn chính là của Bách Thủ?”



“Đúng vậy a, trước kia để cho một nhà đại bá chàng ở, nhưng mà, bây giờ đã trả lại cho chúng con rồi!” Loan Loan nói.



Mẹ nàng suy nghĩ một chút, lộ ra vẻ mặt đã hiểu rõ. Cha mẹ Bách Thủ cũng là người Dương gia thôn, làm sao có thể không có nhà cửa. Bà không biết hai vợ chồng còn chuẩn bị sửa những chỗ nào, chỉ thấy tường viện đã xây gần xong, liền nói: “Hay là, mẹ tới giúp con nấu cơm nha?”



Mắt Loan Loan lộ vẻ kinh ngạc rồi lập tức khôi phục tự nhiên, nói: “Mẹ à, không cần đâu, trong nhà làm sao thiếu mẹ được. Với lại đã có Thanh Diệp và đại thẩm giúp con, như vậy đã đủ người rồi ạ!”



Hai người đứng ven đường, đương nhiên những người khác cũng nhìn thấy, nhà mẹ đẻ Loan Loan cũng chỉ ở thôn bên cạnh nên có người nhận ra đó là mẹ của Loan Loan, Bách Thủ liền bỏ việc trong tay chạy tới, kêu một tiếng “Mẹ.”



Vẻ mặt mẹ Loan Loan hơi mất tự nhiên, bà không lên tiếng, khóe miệng giật giật, coi như đã để ý đến Bách Thủ rồi.



Loan Loan với hành động đó vẫn rất không hài lòng, nhưng bản thân Bách Thủ trên đôi mắt lại lộ ra tia mừng rỡ. Phải biết rằng trước đây mẹ Loan Loan đừng nói lộ ra biểu tình gì, cho dù chỉ nhìn cũng không nhìn hắn một cái. Hôm nay cũng không đưa sắc mặt cho hắn xem, mặc dù nụ cười kia còn khó coi hơn cả khóc, nhưng mà, chuyện này đã chứng minh quan hệ của hai người cuối cùng cũng đã hòa hoãn được chút ít.