Tú Sắc Nông Gia

Chương 94 : Bách Thủ day dứt vì thiếu hụt

Ngày đăng: 20:15 19/04/20


Đến hôm nay Mai Tử và Vương Bảo Sơn thành thân, cả thôn đều tràn ngập trong không khí vui mừng. Người hai nhà đều dán chữ hỷ đỏ thẫm lên cửa sân.



Nhà Bảo Sơn không chỉ dán ở cửa sân, mà nhà chính và phòng đều dán chữ hỷ, bố trí khiến bầu không khí trở nên vui mừng. Bà con hàng xóm đều tới giúp đỡ. Nhất là cha mẹ Bảo Sơn lại càng vui vẻ, chuyện chung thân đại sự của con trai bảo bối cuối cùng đã được giải quyết xong, tiếp theo bọn họ chỉ còn chờ được ôm cháu thôi.



Loan Loan đến nhà Mai Tử, còn Bách Thủ đến nhà Bảo Sơn giúp đỡ.



Thời đại này tân nương tử không có cách nào làm tóc làm đẹp được. Loan Loan liền bảo Mai Tử dùng lòng trắng trứng gà thoa lên mặt, có thể làm cho da thêm mịn màng. Trước khi trang điểm, cắt dưa leo thành từng lát mỏng, đắp lên mặt, có thể làm cho làn da thêm non mịn, và cũng dễ dàng trang điểm hơn.



Cho nên hôm nay thành thân, Loan Loan theo lời mời của Mai Tử tới đây thật sớm giúp Mai Tử trang điểm. Chỉ cần có thể xinh đẹp, nữ nhân vốn luôn đồng ý thử một lần, đặc biệt hôm nay còn là ngày thành thân.



Dưa chuột mỏng tang lành lạnh đắp lên mặt rất thoải mái, dường như có thể cảm giác được những giọt nước kia đang thẩm thấu vào da thịt. Mai Tử vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, không nghĩ tới biện pháp này của Loan Loan thật sự có hiệu quả!



Hai nữ nhân ở trong phòng cười cười nói nói. Lúc mẹ Trường Thọ đi vào thì sợ hết hồn, đợi thấy rõ trên mặt Mai Tử là lát dưa leo mới thở dài một hơi, trợn mắt nhìn hai người nói: “Các ngươi làm gì đây?”



Loan Loan nhìn bà cười nói: “Đại thẩm nương, hôm nay là ngày vui của Mai Tử, cháu đang làm mặt cho tỷ ấy, chút nữa trang điểm sẽ rất đẹp đấy ạ!”



Đồ ăn ngon mà cắt lãng phí như thế, mẹ Trường Thọ vốn muốn nói hai người mấy câu, nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày vui, trước kia mặc dù luôn nhìn Mai Tử không vừa mắt, nhưng bây giờ nàng sắp trở thành người nhà khác, trong lòng sinh ra một tia không nỡ, liền không mở miệng nữa.



Dùng phương pháp làm đẹp thiên nhiên đương nhiên là tốt, sau khi đắp xong, sờ lên da mặt thấy rất mềm mại mịn màng, khiến Mai Tử vô cùng vui vẻ!



Về phần trang điểm thì nhờ Bà mối Vương tới giúp. Bà mối Vương hàng năm đi lại bên ngoài nhiều, thấy nhiều, bà từng được một hộp phấn thơm, bây giờ rốt cục cũng có cơ hội khoe khoang, bà cầm lấy hộp phấn thơm nói với mấy người trong phòng: “Đây là phần thưởng của một vị Bàng di nương trong phủ kia, mua bên ngoài phải tiêu tốn rất nhiều bạc đấy…”



Cho nên Bà mối Vương liền bắt chước trang điểm bộ dạng như của những người có tiền, vốn định trang điểm cho Mai Tử thành bộ dạng quý phái khéo léo, nhưng không biết sao tay nghề lại không tới. Mọi người đều là nông dân, mỗi ngày làm việc còn không kịp, lấy đâu ra thời gian vẽ mày tô son.
Mai Tử được người đỡ ra, Vương Bảo Sơn lập tức tiến lên giúp đỡ. Lý Trụ Đầu dắt trâu vào, đợi Mai Tử ngồi an ổn trên xe, kèn sáo nhanh chóng vang lên, một nhóm đội ngũ rước dâu bắt đầu vòng trở về.



Ven đường trong thôn đứng đầy người, trên mặt mỗi người đều tràn ngập tươi cười, một đám con nít sung sướng chạy theo phía sau kêu réo. Lý Trụ Đầu vững vàng dắt trâu đi. Vương Bảo Sơn đi bên cạnh xe trâu cẩn thận vịn Mai Tử, Mai Tử đang trùm khăn voan, nàng khẽ cúi đầu, có thể tưởng tượng được vẻ mặt ngượng ngùng lúc này của nàng!



Loan Loan cũng giống như mọi người, nàng cùng đi theo phía sau đội ngũ. Hai nhà cùng một thôn, đường quá gần nên đội ngũ đón dâu vòng vo đi một vòng lớn quanh thôn, sau đó đến nhà Vương Bảo Sơn, khi đội ngũ còn cách một đoạn thì lại vang lên một hồi pháo nổ vui mừng!



Thấy đoàn rước dâu đã về, tất cả người trong nhà đều chạy ra. Mai Tử ngồi trên xe trâu không thấy rõ bốn phía, chỉ biết rất ồn ào. Lúc này, một đôi tay to nắm lấy tay nàng đặt lên một bờ vai vững chắc. Vương Bảo Sơn cõng Mai Tử vào nhà trong tiếng cười vui, tiếng vỗ tay chúc mừng của mọi người mà đi vào nhà.



Loan Loan đi đằng sau, cười dịu dàng nhìn một đôi tân lang tân nương vào phòng. Nàng quay đầu liền thấy Bách Thủ đang đứng ven đường nhìn nàng, lập tức vui mừng đi tới, cười nói với hắn: “Hôm nay thật náo nhiệt a!”



Bách Thủ nhìn gương mặt nhỏ nhắn tươi cười của vợ, và cả đôi mắt long lanh sáng ngời kia, trong lòng rất ấm áp, đồng thời cũng dâng lên một loại cảm giác áy náy! Nếu không phải chung quanh quá nhiều người, hắn thật muốn lập tức nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của vợ rồi nói tiếng xin lỗi với nàng, bởi vì hắn không đón nàng vào cửa trong khung cảnh vui mừng nở mày nở mặt như vậy!



Sau khi thành thân, đưa vào động phòng, tất cả mọi người đều ngồi vào bàn uống rượu mừng. Tiệc bắt đầu chưa được bao lâu, Mai Tử đã theo Vương Bảo Sơn ra ngoài mời rượu mọi người.



Loan Loan nhớ cảnh cổ nhân thành thân trên TV, tân nương đều phải đợi trong phòng, tân lang phải đợi khách ra về hết mới có thể vào phòng. Nhưng mình xuyên tới cái thời đại không tồn tại trong lịch sử, không biết có gì khác hay không.



Về sau nàng hỏi Bách Thủ, Bách Thủ biết Loan Loan bị đập đầu, có một số việc không nhớ rõ, Bách Thủ nói lúc hai người thành thân căn bản không hề mời khách, Loan Loan không biết cũng là chuyện bình thường. Hắn ngược lại đã thấy không ít, nên bèn giải thích cho nàng nghe.



Sau khi tân nương vào phòng cũng sẽ đợi tân khách ra về rồi mới cùng tân lang uống rượu hợp cẩn, nhưng mà ở nông thôn không chú ý nhiều như vậy, tân nương chỉ cần ngồi trong phòng một lát là được ra ngoài mời rượu với tân lang.



Đợi sau khi mời rượu xong, ăn xong tiệc cưới, mọi người liền tốp năm tốp ba lục tục rời đi. Loan Loan và Bách Thủ cũng trở về nhà mình. Bọn họ bây giờ còn ở trên núi, đã xem ngày lành rồi, qua hai ngày nữa là có thể chuyển xuống. Đến lúc đó không cần phiền phức thế này, về nhà mà còn phải leo núi!