Tú Sắc Nông Gia

Chương 97 : Ngày mời khách

Ngày đăng: 20:15 19/04/20


Nhiệt độ liên tục tăng trở lại, thời tiết tháng năm đã vô cùng ấm áp. Mọi người sớm đổi quần áo dày thay bằng áo mỏng. Lai Sinh lại lấy bộ trường sam kia ra mặc, bộ quần áo vải bố bạc màu càng thêm cũ kỹ, hắn lại mặc rất nhàn nhã, cành cây trên tay vung quất lung tung, chỉ liếc nhìn hai người Loan Loan đang đứng ở cửa, giống như đã trở về nhà mình tự đi vào sân ngồi xuống.



Loan Loan nhìn Bách Thủ, sao thằng bé này không nói không rằng tiếng nào vậy?



Bách Thủ đi vào sân đá đá chân hắn, nói: “Ngươi làm gì đây? Chúng ta phải ra ngoài rồi.”



Lai Sinh nhìn Bách Thủ, lại nhìn xe trâu ngoài cửa ra vào, không lên tiếng mà tiếp tục cúi đầu vẽ vòng tròn trên mặt đất.



Bách Thủ thò tay nắm lấy cổ áo hắn nhấc lên, kéo ra ngoài cửa rồi đóng cổng lại.



Lai Sinh đứng một bên thở phì phì nhìn hắn.



Loan Loan cười cười, hỏi hắn: “Lai Sinh, đệ có chuyện gì sao? Chúng ta phải đi chợ mua đồ, đệ về nhà nói với ông nội một tiếng là mai qua đây dùng cơm nhé.”



Lai Sinh buồn bực lắc lắc nhánh cây trên tay, nói: “Ông nội bảo đệ tới đây giúp đỡ.”



Loan Loan ngạc nhiên, họ chưa nói gì sao lão gia tử đã biết ngày mai bận rộn nhiều việc chứ?



Lại hỏi hắn: “Ông nội đệ đang ở nhà sao?”



Lai Sinh gật gật đầu, nói: “Ông nội nói lâu rồi đệ không đến đây.”



Loan Loan lập tức hiểu ra, lão gia tử này muốn chúc mừng nhưng vì trong nhà không có món gì có thể mang ra được, ông biết nhà họ còn phải trải đường đá nên bảo Lai Sinh đến giúp đỡ, Loan Loan nhớ cũng đã rất nhiều ngày rồi chưa gặp lão gia tử này, nên thuận dịp nói: “Bệnh của ông nội thế nào rồi?”



Lai Sinh cúi đầu rầu rĩ nói: “Vẫn như vậy thôi.”



Loan Loan cùng Bách Thủ nhìn nhau. Trong lòng nàng biết rõ bệnh này không cách nào trị khỏi, chỉ có thể trông chờ sống lâu thêm được mấy ngày. Nàng cười an ủi Lai Sinh hai câu, lại bảo hắn chăm sóc ông nội cho tốt, sau đó liền bảo hắn về vì hôm nay không có chuyện gì, mai hãy đến giúp.



Đợi Lai Sinh đi rồi, Loan Loan và Bách Thủ vội vàng đánh xe trâu ra chợ.




Mẹ Thạch Đầu thấy Vương Lý vẫn đứng đó, Loan Loan lại bận tối mày tối mặt, chẳng lấy đâu ra thời gian nói chuyện với nàng ta liền lấy bó đũa trong rổ đưa cho nàng, cười nói: “Vương gia muội tử, nếu không bận gì thì có muốn xếp đặt bát đũa không?”



Vương Lý vội cười đáp lời: “Được chứ!” Cầm đồ đạc ra khỏi phòng bếp.



Sau đó mẹ Thạch Đầu nhỏ giọng hỏi Loan Loan: “Tỷ tỷ muội hả?”



“Vâng, Đại tỷ của muội.” Loan Loan gật đầu.



Nhìn thì dường như muội tốt hơn cô nương kia, trong lòng mẹ Thạch Đầu tự nhủ.



Đúng lúc này một tiểu tử mười hai tuổi chạy vào, vừa đến đã hướng về phía Loan Loan bên cạnh bếp lò nói: “Nhị tỷ, Nhị tỷ, lúc nào mới được ăn cơm vậy?”



Không cần nhìn cũng biết đây là ai, Loan Loan không quay đầu lại đáp: “Chờ thêm chút nữa đi.”



Vương Nguyên Sinh bĩu môi bất mãn nói: “Chút nữa là bao lâu chứ, bụng đệ đói xẹp lép rồi nè!”



Loan Loan quay đầu lại nhìn thằng bé một cái: “Bên ngoài cả đống người bận rộn từ sáng tới giờ có ai than đói đâu, đệ mới đến được bao lâu mà than?”



“Sớm biết vậy đệ đã đến trễ hơn chút rồi!” Vương Nguyên Sinh bĩu môi nói.



“Đệ là đồ tham ăn à? Sao đệ không chờ ai nấy vào bàn hết rồi hẵng đến?” Sao nàng lại có một đệ đệ mất mặt như vậy chứ.



“Đệ vốn còn muốn đi chơi thêm lát nữa, nhưng mà mẹ bắt đệ tới đấy chứ.”



Mẹ Thạch Đầu thấy hai tỷ đệ ngươi một câu ta một câu ầm ĩ không tốt, nên liền hoà giải: “Đệ tên Nguyên Sinh sao, hay Nguyên Sinh ra sân chơi một lát đi, chơi cùng Lý Khai Minh kìa…” Sau đó lại chỉ cho thằng bé thấy ai là Lý Khai Minh, bởi vì chỉ có Lý Khai Minh trạc trạc tuổi nó.



Ai ngờ đâu Nguyên Sinh lại hất mặt: “Đệ không thèm chơi với hắn đâu, ngay cả cây cũng không dám trèo, đồ nhát gan!”