Tự Sát Thực Lục

Chương 15 :

Ngày đăng: 09:34 18/04/20


Đường Liễu Nhi đến tìm tôi sau khi tôi mang thai chưa được bao lâu, hồi trước tôi có từng nhắc đến rồi, khi đó Châu Kim Trạch vẫn chưa thuê vệ sĩ đến giám sát tôi, thế nên tôi ra ngoài vẫn khá là tự do.



Kể ra thì tôi cũng chẳng có khí phách gì cả, bởi vì sau lần đầu tiên Châu Kim Trạch ngoại tình, tôi tha thứ là tha thứ thật.



Tuy tôi đã quen nghe những lời nhận xét dài dằng dặc của cư dân mạng, kiểu như là “ngoại tình chỉ có không lần và vô số lần”. Nhưng bây giờ cuộc sống đầy những nhân tố phức tạp, làm sao có thể đánh giá chỉ bằng một câu sơ sài của cư dân mạng được.



Hồi đó bố mẹ hắn ta không hề hài lòng về tôi, hắn ta lại một lòng một dạ thích tôi, nhất quyết đòi lấy tôi, vượt bao gian khó chông gai, cho dù sau khi lấy tôi, bố mẹ hắn ta dần thiên vị mà chuyển hết tài sản trong tay cho các anh chị em khác của hắn ta, hắn ta cũng chẳng hề ca thán lấy một câu.



Đó là lý do sau này dù hắn ta đã có số vốn nhất định nhưng quá trình khởi nghiệp vẫn khó khăn và vất vả.



Cho dù chỉ nể mỗi chút tình cảm đó thôi, tôi cũng phải cho hắn ta một cơ hội.



Thế nên khi Đường Liễu Nhi tìm đến tôi, nói với tôi rằng chồng tôi ngoại tình với em gái cô ấy, phản ứng đầu tiên của tôi là không tin.



Bởi vì tôi nghĩ Châu Kim Trạch không phải là đồ ngu, mâu thuẫn đầu tiên chưa qua được bao lâu, hắn ta không cần phải mạo hiểm như thế.



Nhưng Đường Liễu Nhi nói rằng, em gái cô ấy không phải qua lại với Châu Kim Trạch sau lần đầu tiên bị tôi phát hiện là ngoại tình, mà hai người đã qua lại với nhau từ trước lần đầu tiên đó rồi.



Tôi cạn lời.
Tôi cạn lời.



Đường Liễu Nhi thực sự là kiểu phụ nữ mạnh mẽ có nguyên tắc rất mạnh và có chủ kiến, hình như tôi có từng nghe cô ấy bảo là cô ấy làm luật sư.



Có vẻ cô ấy không hề thích em gái mình tham gia vào giới giải trí, nhưng vì em gái cô ấy thích nên cô ấy mới góp một phần ủng hộ nhất định.



Nhưng từ nhỏ đến lớn luôn chăm chút cho em gái, nên cô ấy không bao giờ dừng quan tâm đến Đường Phi Phi, thế là trong một lần gặp tình cờ, cô ấy phát hiện trong túi của Đường Phi Phi có một đôi găng tay của nam, thế là cô ấy để ý, sai người theo dõi em gái mình.



Nào ngờ kết quả theo dõi sau đó là, có khả năng em gái cô ấy đang qua lại với người đứng đầu công ty.



Chuyện đến đây thực ra cũng chẳng có gì, nhiều nhất là cô ấy làm chị nên lo lắng nhiều hơn, Châu Kim Trạch là sếp chắc là muốn dùng quy tắc ngầm với em gái cô ấy chứ không phải muốn thực lòng yêu đương.



Vốn Đường Liễu Nhi chỉ muốn nhắc nhẹ cô em gái, nhưng lại bất ngờ biết được rằng Châu Kim Trạch đã kết hôn từ một đồng nghiệp.



Thế gian không có tình cờ sao thành chuyện, bố mẹ Châu Kim Trạch hồi xưa thực sự không tin tưởng tôi, nên trước khi tôi và Châu Kim Trạch kết hôn đã ép hai chúng tôi ký vào một hợp đồng trước hôn nhân, vị luật sự phụ trách bản hợp đồng này khi đó lại chính là đồng nghiệp của Đường Liễu Nhi.



Đường Liễu Nhi biết được sự thật lại càng điên tiết, cô lại càng nghĩ rằng Châu Kim Trạch đang chơi đùa em gái cô mà thôi, thế là lại đi điều tra về tôi. Xem thử xem thái độ của tôi khi biết chồng ngoại tình, rốt cuộc có phải là thái độ nhẫn nhịn kiểu chuyện to hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ như không có hay không.



Tôi nhìn đống “chứng cứ” cô ấy để ra trước mặt tôi, vẫn không từ bỏ: “Anh ta và em gái cô còn chẳng có một bức chụp chung…”
Tôi nhìn đống “chứng cứ” cô ấy để ra trước mặt tôi, vẫn không từ bỏ: “Anh ta và em gái cô còn chẳng có một bức chụp chung…”



Tôi không biết mình giãy giụa như thế có ý nghĩa gì không, nhưng tôi kiểu gì thì kiểu, vẫn phải chết một cách rõ ràng.



Ai mà chẳng biết sau đó Đường Liễu Như nói với tôi những gì. Trước khi đi còn xảy ra một bất ngờ nhỏ, khi sắp bước ra khỏi cửa, Đường Liễu Nhi lại kéo cổ áo tôi, chủ động kiễng chân lên dán vào má tôi, gần đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng thở của cô ấy khi nói chuyện.



—Giống hệt như đang hôn nhau.



Ráng trời chiều nở rộ sau lưng chúng tôi, người qua người lại trong nhà hàng đều nhìn thấy hành động của chúng tôi, tất cả đều không hẹn mà cùng tỏ ra thấu hiểu và cười ồ.



Thực tế không phải như những gì mọi người nghĩ, Đường Liễu Nhi chỉ nói với tôi một cách bình thản bằng tư thế vô cùng mờ ám: “Anh muốn chứng cứ trực tiếp nhất thì cũng được thôi, cho tôi thời gian, tôi sẽ cho anh thấy. Nhưng anh bắt buộc phải hứa với tôi, sau khi chắc chắn chuyện Châu Kim Trạch lừa em gái tôi, anh phải làm được những gì anh vừa hứa với tôi.”



“Được thôi.” Dưới ánh tà dương, tôi không hề chống cự sự gần gũi của cô ấy.



Tôi không phải người nuốt lời, nếu Châu Kim Trạch thực sự làm vậy, tính chất hoàn toàn khác nhau rồi.



Sự cố sau khi uống say và sự phản bội dự tính từ trước, làm sao có thể giống nhau được?



Thảo nào khi đó hắn ta lại vội vàng giải thích là mình uống say rồi, không hề nói quá nhiều về sự cố “uống say”, mà lại để đám bạn của hắn ta giành việc giải thích.



Ngậm miệng như hến đúng là một cách tốt để không lộ dấu vết, nhưng cũng là sự chột dạ lớn nhất.



Hồi đó, sao tôi lại không phát hiện ra nhỉ..?