Tự Sát Thực Lục

Chương 3 :

Ngày đăng: 09:34 18/04/20


Tôi tỉnh lại trong bệnh viện, khi tôi mở mắt ra, tôi trông thấy Châu Kim Trạch đầu tiên, hắn ta đang nằm bò trên mép giường tôi, râu ria lởm chởm sắc mặt khó coi.



Rất rõ ràng, hắn ta đã thức trắng một đêm.



Thằng cha này dù có nhếch nhác đến mấy thì vẫn rất nam tính. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa, rọi lên cái đầu tổ quạ của hắn ta, tôi không kìm được mà thò tay ra vuốt lại rồi mới nhìn xuống bụng dưới của mình.



Vẫn giống như trước đó, trông không hề có khác biệt gì so với lúc chưa mang thai, chỉ thêm một ít mỡ nữa mà thôi.



Đương nhiên, bây giờ bụng hết đau rồi.



Châu Kim Trạch như bị mấy tiếng loạt soạt của tôi đánh thức, hắn ta vừa ngơ ngác mở mắt ra cái đã bắt gặp ánh mắt tôi. Khoảnh khắc đó, tôi đã nhìn thấy sự sợ hãi, lo lắng, đau lòng và một chút chút nhột trong ánh mắt hắn ta.



Tôi không phải thần thánh, không thể đọc hiểu một cách chuẩn xác những con chữ trong ánh mắt loài người được.



Có điều tôi hiểu hắn ta quá rõ, khi hắn ta nói dối và chột dạ, ngón tay út bên trái sẽ tự động co lại. Hành động này người bình thường khó mà làm được một cách tự nhiên, thế nên có thể coi đó là một trong những đặc trưng của hắn ta, chỉ có điều tôi không hề nói với hắn ta mà thôi.



Tôi bình thản mỉm cười dịu dàng, đón lấy ánh mắt quan tâm của hắn ta không chút sơ hở, tôi hỏi khẽ, “Em thế nào rồi?”



Châu Kim Trạch nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi rồi dịu dàng trả lời, “Chỉ là cơ thể em yếu quá, tụt huyết áp nhẹ, bị nắng rọi nữa nên bị chóng mặt thôi. Yên tâm đi, em và con đều không có vấn đề gì hết.”



Nói thì nói vậy, nhưng tôi vẫn không tài nào quên được cái cảm giác đau đớn như cứa vào xương đó. Tôi đuổi Châu Kim Trạch về nhà nghỉ rồi lén chạy ra hỏi bác sĩ chữa chính cho tôi.




Đó là một nữ bác sĩ tóc vàng trông cực kỳ dịu dàng, nghe nói em trai của cô ấy cũng là người song tính, thế nên cô ấy rất để ý chăm sóc tôi.



Khi biết con tôi đúng là không sao, vẫn nằm yên lành trong bụng tôi, tôi mới thở phào. Cho dù tôi vẫn không hiểu được vì sao trong mắt Châu Kim Trạch lại có cái sự nhột, nhưng dựa vào sự hiểu biết của tôi về hắn ta, hắn ta cực kỳ quan tâm đến đứa trẻ trong bụng tôi.



Là một người bố, hắn ta chắc chắn sẽ không làm hại đến con mình, điểm này thì tôi dám chắc chắn. Nếu như đến vấn đề nhân cách mà cũng không thể đảm bảo được, thì đành coi như mấy năm nay Bùi Luân tôi bị mù rồi.



Nhưng điều khiến người ta tiếc nuối là, tôi không thoải mái được bao lâu, chỉ hai tuần lễ sau đó, tôi biết ngay vì sao khi đó ông chồng của tôi lại nhột rồi.



Bởi vì tôi đã nhận được một bức thư, nói chính xác ra thì là một cái USB.



Nói thẳng ra thì lần đầu tiên nhìn thấy mấy bức ảnh đó, nếu không phải người trong ảnh là chồng tôi, tôi gần như phải đập bàn khen kỹ thuật của người chụp ảnh.



Cho dù là góc độ nào, địa điểm nào, những bức ảnh anh ta chụp cho hai người kia đều như một đôi vợ chồng đã bên nhau nhiều năm. Hai người nhìn nhau cười ngọt ngào, bàn tay to rộng khỏe khoắn của Châu Kim Trạch nắm lấy bàn tay trắng trẻo mềm mại của cô gái, hai người chạy trong biển hoa oải hương tím dập dờn.



Tôi nhìn bức ảnh, hơi xuất thần. Bởi vì hai tuần trước, khi tôi nằm trên giường bệnh, đôi bàn tay này của hắn ta cũng từng nắm chặt lấy tay tôi như thế.



Tôi biết rất rõ rằng, đôi bàn tay của thằng cha này ấm đến mức nào, khiến người ta lưu luyến đến mức nào.



Tôi cúi đầu nhìn bụng mình, vẫn chẳng có thay đổi gì mấy, tôi lại ngẩng lên nhìn bát chè táo đỏ ngân nhĩ hắn ta dặn người hầu nấu trước khi đi làm vẫn đang để trên bàn.




Tôi chưa bao giờ bị nghén, thế mà lúc này lại nôn ộc ra.



Mấy người giúp việc lại mất vía một lần nữa, vị bác sĩ gia đình mời đến ứng cứu chạy ngay ra cạnh tôi rồi nhét một viên gì đó vừa chua vừa mát vào miệng tôi.



Rất tiếc, tôi càng nôn dữ hơn.



Buồn nôn quá, sao lại buồn nôn thế này nhỉ. Tôi nhìn bãi nôn vàng khè dưới đất, chẳng biết nên cười hay nên khóc.



Đã bảy tháng lẻ ba ngày từ lần đầu tiên Châu Kim Trạch ngoại tình. Giả thiết nếu cô gái xinh đẹp nhất qua lại với ông chồng tôi trước khi tôi mang thai, thế thì hắn ta còn chẳng kiên nhẫn nổi đến quá nửa năm.



Tôi đã từng nghe một câu như thế này, quên mất là nghe ở đâu rồi: bộ mặt thật của tình yêu sẽ hiện ra cùng với thời gian, khi ấy tôi sẽ nhìn thấy được con người thật nhất trong anh.



Rất tiếc, cái bộ mặt thật này phải chờ đến khi chúng tôi bước vào lễ đường rồi, thậm chí là mang thai rồi, tôi mới nhận ra.



Tôi xua tay, bảo mấy người hầu và bác sĩ đang định đến nói với tôi gì đó ra khỏi phòng.



Phòng ngủ của tôi nằm ngay trên tầng hai. Kiếm cái gì đó như dây thừng rồi thòng xuống, chắc là sẽ có thể tránh khỏi tai mắt mấy người hầu lắm điều này.



Dù gì thì Châu Kim Trạch khi đó vẫn chưa đến mức phải thuê vệ sĩ về trông chừng tôi.



Gió bên ngoài hơi lạnh, tự nhiên tôi lại bắt đầu tưởng tượng, gió trên tầng thượng tòa nhà 20 tầng của công ty ông chồng tôi, có lạnh như thế này không nhỉ.



===



Đm thằng tra nam.