Tư Thái Cung Phi

Chương 107 : Không hiểu

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


Edit: Huệ Hoàng hậu.



Beta: Mai Thái phi.



Chạng vạng, trời chập tối, Hoa Thường liền rời khỏi Tiêu Phòng cung, về đến Thượng Dương cung của mình.



Thược Dược thấy nương nương nhà mình trở về với vẻ mặt mỏi mệt, vội vàng tiến lên, giọng điệu dồn dập lại lo lắng: "Sao nương nương quay về trễ vậy, Hoàng thượng tới được một lát rồi."



Hoa Thường ngây ra một lúc, sau đó hơi nhíu mày, mở miệng nói: "Hoàng thượng đến sao không đi thông báo với bổn cung một tiếng? Tiêu Phòng cung cách Thượng Dương cung cũng không xa, có vài bước mà các ngươi còn lười đi sao?"



Thược Dược cúi người thỉnh tội, giải thích: "Nương nương bớt giận. Hoàng thượng tới liền ngồi ở trên giường nghỉ ngơi, cũng không cho bọn nô tỳ đi thông báo với nương nương một tiếng. Hoàng thượng nói là để nương nương và Thục phi thoải mái nói chuyện, cũng không vội."



Hoa Thường mỏi mệt thở dài, bước nhanh trở về nội điện.



"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường. Thần thiếp về trễ, để Hoàng thượng phải đợi lâu." Hoa Thường không chút cẩu thả nhún người hành lễ, tay áo dài rộng phất phơ.



Hoàng đế chống cánh tay dựa một nửa người trên giường, tay kia cầm một quyển sách bìa trắng, cũng không quá dày. Thấy Hoa Thường vào cửa hành lễ, hắn buông quyển sách trên tay xuống, lộ ra tươi cười: "Miễn lễ. Trẫm cũng không đợi lâu, nằm ở chỗ này cũng coi như thoải mái."



Hoa Thường chậm rãi bước đến bên cạnh giường, dịu dàng cười nói: "Hoàng thượng dùng bữa tối chưa?"



Hoàng đế lắc đầu: "Trẫm chưa dùng, chỉ mới ăn mấy miếng điểm tâm lót bụng mà thôi, vốn trẫm định tới đây để cùng dùng bữa với nàng. Nàng ở trong cung Thục phi đã dùng thiện chưa?"



Hoa Thường cũng lắc đầu: "Thần thiếp cũng chưa, tán gẫu một cái là quên hết thời gian, làm gì còn nhớ đến việc dùng bữa nữa chứ. Vừa lúc thần thiếp phái người truyền thiện, Hoàng thượng cũng dùng một chút đi."



Hoa Thường gọi Thược Dược đi truyền thiện. Thược Dược cung kính hành lễ đáp vâng, xoay người nhanh chóng rời đi.



Hoa Thường hành lễ: "Thần thiếp đi thay y phục, trang điểm lại một chút."



Hoàng đế chầm chậm hạ mí mắt, xem như đồng ý.



Hoa Thường rời khỏi nội điện, đi qua gian kế bên, Cốc Hương đi theo thay y phục cho nàng.
Hoàng đế có chút xấu hổ, bỏ trống bỏi xuống, nhìn nhi tử trong lồng ngực, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Tứ này chính là đứa bé nghịch ngợm, đồ chơi thì ném qua một bên, lại muốn chơi với muội muội mới có mấy tháng tuổi."



Hoa Thường kéo Tứ Hoàng tử qua, sau đó đặt Tứ Công chúa trong tay mình xuống bên cạnh Tứ Hoàng tử, cười nói: "Tiểu Tứ chơi với muội muội không?"



Tứ Hoàng tử có vẻ rất là vui vẻ, ưỡn ưỡn bộ ngực của mình, đầu nhỏ vươn thẳng.



Hoa Thường nhìn thấy dáng vẻ nó đáng yêu như vậy, yêu đến không chịu được, hôn mạnh một cái lên trên mặt tiểu Tứ.



Tiểu Tứ cũng không giận, lộ ra một nụ cười "không răng" với Hoa Thường, sau đó liền chuyên tâm chọc chọc vào khuôn mặt của Tứ Công chúa.



Hoàng đế ở bên cạnh thấy vậy, trợn trắng mắt, bất đắc dĩ nói: "Cho dù Viện nhi xinh xắn, nhưng cứ bị tiểu Tứ chọc như vậy mấy năm, thì cũng chỉ có thể cầu nguyện cho gương mặt không bị biến dạng."



Hoa Thường cong môi cười: "Hoàng thượng nói bậy cái gì vậy, thần thiếp đang trông mong tiểu Tứ có thể chọc cho Viện nhi ra một cái má lúm đồng tiền kìa."



Hoàng đế bị ý nghĩ kì lạ này của Hoa Thường làm cho kinh ngạc, chỉ có thể lắc đầu, bất đắc dĩ cười khổ.



Vốn dĩ tiểu Công chúa đã ngủ rồi, nhưng có vẻ cảm giác được người xấu kia lại đang bắt nạt mình, liền mơ mơ màng màng mở mắt ra. Khi tiểu Công chúa nhìn thấy cái mặt béo quen thuộc kia thì khóc oa oa lên.



Hoa Thường nghe được tiếng khóc thì giật mình. Hoàng đế đau lòng bế Tứ Công chúa lên, cánh tay khẽ đung đưa, nhỏ giọng dỗ dành.



Tứ Hoàng tử có vẻ rất ấm ức, vươn cái tay béo nhỏ bé về phía Hoa Thường mong được an ủi, cái miệng nhỏ đọc nhấn rõ từng chữ: "Muội... muội muội, không ngoan, ta không có bắt nạt, mẫu phi..."



Hoa Thường bế Tứ Hoàng tử lên, nhẹ nhàng dỗ dành: "Mẫu phi biết tiểu Tứ ngoan nhất, là muội muội không ngoan, đúng không nào? Cho nên về sau tiểu Tứ phải chú ý dạy dỗ muội muội nhiều hơn, để muội muội ngoan ngoãn đáng yêu nha."



Tiểu Tứ bĩu môi ngoan ngoãn gật đầu: "Tiểu Tứ ngoan, quan tâm tới muội muội, giúp muội muội ngoan."



Hoa Thường nghe giọng nói non nớt của hài tử, tâm cũng mềm thành một vũng nước, lại hôn vài cái lên khuôn mặt tiểu Tứ. Tiểu Tứ cười khanh khách không ngừng.



Hoàng đế ở bên cạnh nhìn thấy rất là ghen tị: Thường nhi chưa bao giờ nhiệt tình hôn hắn như vậy.