Tư Thái Cung Phi

Chương 111 : Nhìn nhau cười

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


Edit: Huyền Hiền nghi.



Beta: Mai Thái phi.



Khánh Quý tần với vết thương ghê người trên mặt đến cầu kiến Thái hậu, nhưng đáng tiếc Thái hậu không chịu gặp nàng ta.



Nhìn cánh cửa Từ Ninh cung đang đóng chặt, Khánh Quý Tần chân chính ngã vào vực sâu tuyệt vọng. Một tay Khánh Quý tần vẫn luôn ôm lấy bên mặt bị thương, tay còn lại vô lực rũ xuống bên người, cả người nửa nằm nửa ngồi trước cửa cung.



Các cung nhân đứng phía sau nàng ta cũng run lên bần bật. Lúc này không còn ai có tâm tình đi quan tâm đến tâm trạng của Khánh Quý tần, bọn họ chỉ nghĩ về sau bọn họ phải sống như thế nào đây?



Theo chủ tử như vậy, chỉ sợ sau này bọn họ không có khả năng có được một công việc tốt.



Đây là hoàng cung, người cao dẫm lên người thấp. Vào lúc ngươi thật sự thất thế, ngươi sẽ nhận ra, cung nhân đã từng bị ngươi khinh thường cũng sẽ dùng ánh mắt khinh bỉ để khinh rẻ ngươi.



Ngày mùa thu, gió từ từ nổi lên, cũng không quá lớn. Một trận mưa bụi nho nhỏ nhẹ nhàng kéo đến, miệng vết thương trên mặt Khánh Quý tần bị nước mưa xối vào, chảy ra dòng nước có màu đỏ nhạt.



Cả khuôn mặt của Khánh Quý tần co rúm lại, trong ánh mắt vừa bi thương vừa chứa đựng sự thống khổ.



"Cô mẫu... cô mẫu, vì sao người lại không muốn gặp ta, vì sao người không muốn gặp Nguyệt nhi?" Khánh Quý tầm lẩm bẩm trong miệng, tự nói cho chính mình nghe, trong đôi mắt sáng ngời thường ngày giờ chỉ còn lại sự mịt mù.



"Cô mẫu, không phải người đã nói sẽ bảo vệ con hay sao? Không phải người nói chỉ cần con vào cung thì sẽ trải qua những ngày tháng tốt đẹp hay sao? Cô mẫu, không phải người đã nói chúng ta là người thân, huyết mạch tương liên hay sao?" Khánh Quý tần cắn chặt môi mình, trên mặt đều là vẻ đau khổ khi bị phản bội và hoang mang không tin vào sự thật.



"Cô mẫu! Người mở cửa ra! Cô mẫu!" Hai tay Khánh Quý tần đập mạnh vào cánh cửa cung nặng nề đang đóng chặt kia, thanh âm đều là tiếng gào khóc thê thảm. Vết thương trên mặt kết hợp với cánh môi bị nàng ta cắn nát càng làm cho nàng ta trở nên chật vật không sao tả được.
Ninh Quý tần nhẹ giọng trả lời: "Ai nói là không chờ được đâu? Nhưng mà đoán chừng là do trong lòng Thái hậu nghẹn tức nên không thoải mái. Tỷ cần cẩn thận một chút, với tính tình của Thái hậu, tuy rằng sẽ không cố ý làm khó dễ tỷ quá mức, nhưng dưới sự bày mưu tính kế của Thái hậu, chỉ sợ vị tiểu thư mới này không phải là bằng hữu của tỷ."



Hoa Thường nghe vậy rũ mi mắt xuống, ôn nhu nói: "Cảm ơn muội muội đã nhắc nhở, tỷ sẽ chú ý. Đúng rồi, hai ngày trước Hoàng thượng có thưởng cho tỷ một tấm bình phong bốn mảnh bằng gỗ anh đào được sơn vẽ hoa lưu ly, cùng với một cái giá treo áo màu đen có hình đầu tì hưu. Nơi này của tỷ cũng không lớn lắm, không có chỗ nào để những vật này. Nhưng đồ tốt như vậy mà đặt trong kho đến mốc meo thì tỷ lại thấy tiếc, không bằng ban cho Đại Hoàng tử."



Nét cười trên mặt Ninh Quý tần càng thêm chân thành tha thiết, đồ vật không cần quá quý trọng, cái quý trọng chính là tâm ý.



"Tỷ tỷ thật là lãng phí, Đại Hoàng tử không hiểu thứ gì là tốt, đưa cho nó khác nào là gây họa cho đồ vật." Tuy rằng trong lời nói chứa đựng sự trách móc, nhưng ngữ khí lại thân mật, đều là sự hãnh diện và sủng nịnh của mẫu thân đối với hài tử của mình.



Hoa Thường khẽ cười nói: "Bây giờ đã lập Thái tử, nhập chủ Đông cung. Mấy hôm trước Hoàng thượng có nhắc đến việc tu chỉnh lại chỗ ở của Hoàng tử một chút, nhưng dù sao thì cũng kém xa so với Đông cung. Huống chi Đại Hoàng tử là huynh trưởng, nơi ở nhất định phải tốt nhất, đẹp nhất. Tỷ cũng chỉ coi như là làm "ấm nồi" [1] trước thôi, muội đừng chê ít."



[1] Nguyên văn: 温锅. Đây là 1 phong tục dân gian phổ biến ở vùng Sơn Đông, Trung Quốc. Khi một người xây nhà mới hoặc chuyển đến nhà mới thì bạn bè, gia đình họ hàng sẽ đến nơi đó để tặng quà và ăn uống, bên mình hay gọi là tân gia. Phong tục này có thể nâng cao tình cảm của người thân và bạn bè, thúc đẩy sự hòa hợp giữa những người hàng xóm, và cho phép di dời để thích nghi với môi trường mới càng sớm càng tốt.



Thần sắc Ninh Quý tần có chút kinh hỉ, cười nói: "Tỷ tỷ có lòng, muội thay mặt Đại Hoàng tử tạ ơn tỷ tỷ."



Ninh Quý tần lựa chọn thân cận với Hoa Thường không phải là không có nguyên nhân. Ở trong cung nàng đã có căn cơ vững chắc, đặc biệt có trao đổi mua bán với Nội phủ, nên hiếm có chuyện nào có thể lọt qua được tai mắt của nàng. Nhưng bởi vì nàng không được sủng ái, nên những tin tức xung quanh Hoàng thượng thường rơi vào bế tắc. Đối với những quyết định của Hoàng thượng thì nàng lại càng hoàn toàn không biết gì cả.



Vừa hay Hoa Thường ở thế đối lập. Thời gian Hoa Thường vào cung không lâu, lại thêm tính cách thanh cao, không quan tâm với những chuyện nhỏ nhặt. Mặc dù Hoa Thường được mọi người ngợi khen, có thanh danh tốt, nhưng lại có ít mối quan hệ nên khá nhiều chuyện Hoa Thường không hề hay biết gì. Tuy nhiên, Hoa Thường lại được Hoàng thượng ưu ái, những việc trong hậu cung không có chuyện gì mà Hoa Thường không biết. Hầu như không có chuyện gì mà Hoàng thượng không nói với Hoa Thường, đây cũng chính là điểm mà Ninh Quý tần coi trọng.



Chỉ có mang lại lợi ích lâu dài cho đối phương thì mới có thể trở thành bằng hữu dài lâu.



Hai người nhìn nhau cười.