Tư Thái Cung Phi
Chương 132 : Kham Bố Vương - Đổi Mới Lần Thứ Hai (2)
Ngày đăng: 00:37 19/04/20
Edit: Huyền Hiền nghi.
Beta: Mai Thái phi.
Hoa Thường thay y phục lần nữa, dựa vào cánh tay của tiểu cung nữ bước xuống xa giá, còn hộp lớn châu báu ngọc thạch thì được một tiểu thái giám ôm đi theo phía sau Hoa Thường.
Khuôn mặt tiểu thái giám đỏ bừng, đang là tiết trời cuối thu nhưng tiểu thái giám mệt đến mức trên đầu chảy đầy mồ hôi, chứng tỏ khối lượng của cái hộp không hề nhẹ.
Bởi vì ngự giá vẫn còn đang di chuyển về phía trước, cho nên muốn đuổi kịp ngự giá thì phải bước thật nhanh, Hoa Thường qua lại một hồi, chạy đi chạy về cả người đều là mồ hôi.
Tiểu thái giám hầu bên ngự giá thấy Hiền phi nương nương đi rồi quay lại cũng cảm thấy có chút hiếu kì, nhưng vẫn cung kính lộ ra nụ cười thiện ý, sau đó nhỏ giọng nói bên cửa sổ của ngự giá: "Khởi bẩm Hoàng thượng, có Hiền phi nương nương cầu kiến."
Người bên trong dường như có chút ngạc nhiên, hơi dừng lại một chút rồi mới cất tiếng nói: "Vào đi."
Hoa Thường giẫm lên vai của tiểu thái giám bước lên ngự giá, tiểu cung nữ vén mành cho nàng, Hoa Thường hơi cúi đầu bước vào, nhún người hành lễ: "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường."
Hoàng đế xua xua tay: "Không cần đa lễ, lại đây ngồi đi, sao nàng quay lại vậy?"
Tiểu Tứ cũng ném quân cờ đang cầm trong tay xuống, chạy đến ngồi trong lòng của Hoa Thường, cọ vào chân nàng làm nũng nói: "Mẫu phi, nhi thần không muốn học chơi cờ, nhi thần muốn học cưỡi ngựa."
Hoa Thường cưng chiều xoa xoa đầu tiểu Tứ, quở trách nói: "Hồ nháo, con vừa mới bị thương bây giờ đã quên rồi sao? Thật là, vừa lành sẹo đã quên đau rồi, không cho con cưỡi ngựa."
Tiểu Tứ lắc lư thân hình bụ bẫm, trong miệng phát ra tiếng hừ hừ, muốn tranh thủ cơ hội mè nheo để qua cửa ải này.
Hoàng đế nhìn bộ dáng đáng yêu của nhi tử, nhịn không được mà bật cười thành tiếng, nói với Hoa Thường: "Nàng không biết chỉ trong vài khắc ngắn ngủi khi nàng không có mặt ở đây, tiểu tử này đã làm những việc gì đâu. Trẫm vốn là muốn dạy nó chơi cờ, bàn cờ Hòa Tử vừa mới được mang lên, quy tắc chơi cờ thì nó không nhớ được bao nhiêu, nhưng lại trộm đi không ít quân cờ của trẫm, đây đúng là một tiểu tham tiền."
Bộ cờ vây này của Hoàng đế, bàn cờ Hòa Tử được làm bằng ngọc Hòa Điền [1] tốt nhất, cờ đen cầm vào trơn bóng mát mẻ, so với ngọc làm quân cờ trắng thì còn hiếm có hơn, cũng khó trách tiểu Tứ muốn bỏ túi riêng.
[1] Ngọc Hòa Điền: là tên gọi chung của các loại ngọc được khai thác ở Hòa Điền - Tân Cương - Trung Quốc. Ngọc ở vùng này có giá thị trường rất cao vì rất khó khai thác và sản lượng khai thác thấp. Ngoài ra so với các loại ngọc khác thì ngọc Hòa Điền dày, sáng, mịn, chất ngọc trong, trọng lượng nặng, độ cứng cao nên rất khó chế tác.
Hoa Thường nghe vậy nhịn không được "phì" cười một cái, vội vàng cầm khăn tay lên che lại, lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Chỉ sợ tiểu Tứ nghĩ nếu như trộm hết quân cờ này thì sẽ không cần học chơi cờ nữa, đứa nhỏ này thật lanh lợi."
Hoàng đế giả bộ ra vẻ tức giận, nhìn tiểu Tứ nói: "Nói cho con biết, cho dù con có trộm sạch quân cờ thì cũng vô dụng thôi. Hôm nay phụ hoàng sẽ ban bàn cờ này cho con, về sau nhớ kỹ mỗi ngày siêng năng luyện tập, làm quân tử sao có thể không biết chơi cờ chứ?"
Tiểu Tứ nghe Hoàng đế nói vậy thì khuôn mặt bầu bĩnh nhăn nhó, đôi mắt to sáng ngời tội nghiệp nhìn Hoàng đế, hi vọng phụ hoàng nhân từ có thể thu hồi mệnh lệnh tra tấn vừa mới ban ra.
Hoàng đế nhìn khuôn mặt đau khổ tối tăm của tiểu Tứ, vội ôm tiểu Tứ vào lòng, cười nói: "Nhị ca con muốn bàn cờ này đã lâu, phụ hoàng vẫn không nỡ cho nó, thằng nhóc như con lại không biết quý trọng."
Tuy rằng tiểu Tứ không vui, nhưng vẫn là một đứa bé rất hiếu thuận. Bây giờ nó biết bàn cờ này là vật phụ hoàng rất yêu thích nên cũng đành uất ức chịu thỏa hiệp: "Như vậy nhi thần sẽ cố gắng học tập để chơi cờ với Nhị ca."
Hoàng đế nghe tiểu Tứ nói vậy rất hài lòng, khen ngợi hài tử có lòng hiếu thảo, biết kính nể người trên.
Hoa Thường ở bên cạnh nở nụ cười, nhưng trong lòng âm thầm mắng chửi. Đứa nhỏ chân chính của người lúc ở trong cung đã khiến cho một vị mẫu phi mất đi thánh sủng, rất đáng thương kia kìa.
Hoa Thường quay đầu ra hiệu cho cung nữ phía sau dâng hộp lễ vật mà Lưu Trắc phi tặng. Hộp được làm bằng gỗ nam tốt nhất, vô cùng tinh xảo, vừa dày vừa nặng, đặt trên chiến bàn nhỏ càng thêm phần đẹp đẽ quý giá.
Hoàng đế nhìn chiếc hộp có chút tò mò, ôm tiểu Tứ đặt lên trên đùi của mình, cất tiếng hỏi: "Đây là cái gì?"
Hoa Thường bất đắc dĩ cười trả lời: "Thần thiếp vừa mới đi một lúc thì nhận được lễ vật như thế này, đây là do Trắc phi của Kính vương dâng tặng."
Hoa Thường vừa nói vừa mở hộp ra, trong nháy mắt ánh sáng phản chiếu chói loá.
Hoa Thường suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: "Ngày đầu tiên đến đây cũng không thể không làm gì, ra ngoài tản bộ một chút cũng tốt. Đúng rồi, sẵn tiện ngươi lấy chiếc áo choàng mà ta đã chuẩn bị cho Hoàng thượng ra đây, ta đem qua cho Hoàng thượng."
Chắc chắn là Hoàng đế cũng không thiếu áo choàng, nhưng dù sao Hoa Thường vẫn muốn biểu đạt chút tâm ý.
Hoa Thường trang điểm, dung nhan mỹ lệ, đi gặp Hoàng đế thì phải hoàn mỹ xinh đẹp. Thược Dược cũng cẩn thận chọn trang sức cho nàng. Bây giờ đã chấm dứt được cuộc sống lữ hành lang thang trên đường nên không cần phải trang điểm nhẹ nhàng đơn giản. Lúc này mọi chuyện đã được thu xếp xong, tất nhiên phải trang điểm cho nương nương nhà mình trở nên mỹ lệ, làm cho Hoàng thượng kinh diễm một chút.
Cuối cùng, Hoa Thường mặc một bộ y phục bằng gấm Tứ Xuyên thêu hoa mẫu đơn đính tơ vàng, phía dưới phối với váy màu tím thêu hoạ tiết hình bán nguyệt, trên đầu nàng đội bộ diêu vân mân hoa nhan [3] được làm bằng vàng, cài trâm với tua rua hạt châu rũ xuống, thêm một chiếc cài tóc đính ngọc trai. Nàng đeo đôi khuyên tai hình hoa mộc lan được làm bằng đông châu, trên cổ tay trắng như tuyết là chiếc vòng ngọc có hoa văn phù dung.
[3] Hình ảnh minh họa
Hoa Thường hài lòng nở nụ cười, nhẹ mím môi nhấp chút son. Nàng đứng dậy, Lan Chi cầm chiếc áo choàng được làm bằng lụa tơ vàng mềm mại có thêu hoa văn đám mây như ý phủ thêm lên người nàng, rồi cùng nàng đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài được vài bước, nàng liền thấy từ phía đối diện có một người đang đi đến, phía sau có rất nhiều người hầu đi theo.
Hoa Thường hơi nhíu mày, ở nơi này quy định nam nữ gặp nhau cũng không quá nghiêm khắc, đi ra ngoài vài bước là có thể nhìn thấy nam nhân. Hoa Thường nghĩ những người đó chắc là người Hồ Nhung, bước chân hơi dừng lại một chút. Sau khi suy nghĩ một hồi thì nàng tiếp tục đi về phía trước một cách thoải mái hào phóng.
Một tiểu thái giám lanh lợi bên cạnh thấp giọng nói: "Nam tử trẻ tuổi dẫn đầu kia hẳn là Đại vương của Hồ Nhung, bên cạnh hắn chắc là Hữu Hiền vương, nương nương chào hỏi một chút là được."
Hoa Thường có chút miễn cưỡng gật gật đầu.
Hai nhóm người chạm trán nhau, đây là lần đầu tiên Hoa Thường nhìn thấy Đại vương Hồ Nhung trẻ tuổi. Nàng cũng không dám nhìn lâu, khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng thong dong nhún người hành lễ: "Đại vương mạnh khỏe."
Y phục mềm mại, tư thái xinh đẹp, khí độ trầm tĩnh, Hoa Thường giống như một đóa hoa mỹ lệ đang chậm rãi nở rộ, đẹp không sao tả xiết.
Kham Bố vương nhìn thấy Hoa Thường thì có chút sửng sốt, không nói gì.
Người Hồ Nhung tựa hồ cũng không quá chú trọng đến việc thu thập tin tức. Kham Bố vương và người phía sau hắn rõ ràng không biết thân phận của Hoa Thường, dù sao nữ quyến cùng đi đến nơi này cũng rất nhiều.
Hoa Thường thấy thế cười cười, nhẹ nhàng nói: "Bổn cung còn đang vội đến cầu kiến bệ hạ nên đi trước một bước, Đại vương đi thong thả."
Nghe Hoa Thường nói những lời này, người đối diện rõ ràng đã lấy lại phản ứng, Kham Bố vương cũng cười cười: "Nương nương đi thong thả."
Hoa Thường cười lễ phép rồi đi thoáng qua.
Kham Bố vương nhìn theo bóng dáng xa dần của Hoa Thường, thật lâu sau vẫn chưa cử động.
Hữu Hiền vương nhìn thần sắc của Kham Bố vương, cười lên tiếng: "Đại vương, cũng đã không thấy bóng người nữa rồi, ngài còn đang nhìn cái gì vậy?"
Ánh mắt Kham Bố vương âm trầm, khoé miệng gợi lên nụ cười: "Ta đã nhìn thấy rất nhiều người Hán, trong đó cũng có rất nhiều mỹ nhân. Nhưng hôm nay mới biết, những gì nhìn thấy trước kia chỉ là kiến thức nông cạn mà thôi."
Hữu Hiền vương cười haha nói: "Vị nương nương kia không đẹp ở dung mạo, mà là ở khí chất. Người như thế cũng không phải những nhà bình thường có thể nuôi dưỡng ra, nếu Đại vương muốn mỹ nhân như vậy chỉ sợ không dễ dàng."
Đôi mắt Kham Bố vương đen láy, khẽ ánh lên một tia dã tâm kín đáo, trên khuôn mặt kiên nghị vẫn nở nụ cười: "Mỹ nhân đẹp nhất hẳn là phải gả cho nam nhân mạnh nhất."
Nghe câu nói như thế, Hiền Hữu vương thay đổi sắc mặt, ngưỡng mộ một nữ nhân và muốn chiếm hữu một nữ nhân là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Hữu Hiền vương thu lại ý cười trên mặt, thần sắc nghiêm túc nói: "Đại vương, vị nương nương kia là phi tử của Hoàng đế Đại Lương." Hắn nói như vậy để Kham Bố vương nên biết khó mà lui.
Kham Bố vương chậm rãi quay đầu, nhìn Hữu Hiền vương, thấp giọng nói: "Đến lúc đó, sẽ không có ai được gọi là Hoàng đế Đại Lương nữa."
Hữu Hiền vương khiếp sợ, mở to hai mắt nhìn đối phương.