Tư Thái Cung Phi
Chương 149 : Từ chối
Ngày đăng: 00:37 19/04/20
Edit: Dương Hiền dung.
Beta: Tiên Thái Phi.
Buổi tối, Hoàng đế đến đúng hẹn.
Không bàn đến việc Hoa Thường vốn là sủng phi trong lòng Hoàng đế, lại càng không nói tới chuyện Thượng Dương cung hiện tại có ba vị Hoàng tử, một vị Công chúa và một vị Thế tử đang đợi Hoàng đế yêu thương, chỉ riêng việc bây giờ Hoa Thường đang mang thai cũng đủ để Hoàng đế không có chuyện gì cũng chạy đến Thượng Dương cung vài chuyến rồi.
Hoa Thường hành sự cũng rất cẩn thận, nếu đã dùng danh nghĩa của Lục Hoàng tử và Thất Hoàng tử để mời Hoàng đế đến đây thì đương nhiên phải để hai đứa trẻ xuất hiện trước mặt Hoàng đế.
Ngọc Quý tần chưa hết kỳ ở cữ, còn An Mỹ nhân thì vẫn đang điều dưỡng. Đương nhiên nhũ mẫu cũng tinh ý, không muốn chen chân vào bữa cơm tối của Hoa Thường và Hoàng đế. Vì vậy Lục Hoàng tử và Thất Hoàng tử đều bị nhũ mẫu ôm trong lòng, Hoàng đế hết nhìn tiểu Lục rồi lại nhìn tiểu Thất, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
"Hai đứa bé này đều khoẻ mạnh cứng cáp, đúng là có phúc khí." Trước đây có không ít hài tử của Hoàng đế chết non, sau khi hắn đăng cơ làm Hoàng đế thì không xảy ra tình trạng này nữa. Hoàng đế coi chuyện đó như là phần thưởng quý trọng mà trời cao ban cho hắn.
Tiểu Tứ và Viện nhi đều đang ngồi, Viện nhi mặc y phục dày trông tròn quay, bước đi cũng chưa được thành thục. Tiểu Tứ vô cùng thân thiết ôm lấy muội muội, phồng hai má lên, đứng trước Hoàng đế nói: "Tiểu Tứ và muội muội cũng có phúc khí đó!"
Hoàng đế thấy dáng vẻ ghen tị của tiểu Tứ thì càng thêm vui vẻ, cười nói: "Được, được, được, tiểu Tứ của chúng ta đương nhiên là... có phúc khí nhất." Sự yêu thương mà Hoàng đế dành cho tiểu Tứ thật sự thì những Hoàng tử khác không thể sánh bằng. Công chúa thì lại càng khỏi nói, mặc dù Viện nhi đứng cùng một chỗ với tiểu Tứ nhưng ánh mắt của Hoàng đế chú ý đến Viện nhi cũng không kém là bao.
Hoa Thường kéo tay tiểu Tứ và Viện nhi ngồi vào chỗ, cười nói: "Được rồi, được rồi, phụ tử các người mỗi ngày đều chơi đùa như vậy, cơm cũng sắp nguội rồi kìa, mau ngồi xuống ăn đi." Sau đó nàng dặn nhũ mẫu ôm hai tiểu Hoàng tử xuống.
Đương nhiên Hoàng đế ngồi ổn định ở ghế chủ vị, còn gắp đồ ăn cho Hoa Thường và mấy đứa nhỏ, đúng là vô cùng hòa thuận êm ấm.
Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn [1], sau khi cả nhà dùng xong bữa tối ấm áp, tất nhiên Hoàng thượng cũng sẵn tiện ngủ lại ở Thượng Dương cung.
Thái hậu đã lớn tuổi, từ lâu bà đã không còn quan tâm tới thế sự, lại càng không nhúng tay đến chuyện trong hậu cung. Thân chất nữ Ngô Tiệp dư của Thái hậu bây giờ vẫn còn đang bị ghẻ lạnh ở trắc điện Tiêu Phòng cung kia kìa. Trừ ngày tết ra, Thái hậu cũng không thăm không hỏi, cho nên khả năng lão nhân gia bà muốn chỉnh đốn Hoa Thường không cao lắm.
Như vậy, chỉ còn lại mỗi Hoàng đế.
Hoàng đế vẫn luôn đối đãi với nàng rất tốt, tâm tư tình cảm của nàng cũng đặt ở hắn, chưa làm sai chuyện gì. Hoàng đế vốn không có lý do gì để làm vậy, nhưng nếu hắn đã căn dặn Hoàng hậu như thế thì nhất định là có lý do.
Hoa Thường hơi quay đầu nhìn Lan Chi ở bên ngoài, lên tiếng nói: "Lan Chi, nghĩ cách ngầm liên hệ với người nhà của bổn cung, bảo Thược Dược hành sự đi. Nàng ấy làm việc cẩn thận, bổn cung cũng yên tâm hơn."
Trong lòng Lan Chi cả kinh, cung phi trao đổi tin tức với bên ngoài chính là trọng tội. Mặc dù có không ít phi tần cũng ngầm làm như vậy, nhưng Hoa Thường chưa bao giờ vượt qua điều cấm kỵ này.
"Vâng, nương nương, nô tỳ biết rồi." Lan Chi thấp giọng trả lời.
Bất luận Hoàng đế xuất phát từ mục đích gì, kết quả bây giờ chính là Hoa Thường không thể gặp được mẫu thân. Hoa Thường dựa theo kết quả cũng đoán được vài phần, nhất định là có liên quan đến gia đình nàng, cho nên Hoàng đế không muốn nàng biết bây giờ.
Lời của Nghiêm Tu nghi nói trước khi chết vẫn còn vang vọng bên tai Hoa Thường, thật ra Nghiêm Tu nghi đã đạt được mục đích. Bởi vì mặc dù Hoa Thường vẫn cư xử với Hoàng đế trước sau như một, thậm chí là càng thêm kiên định, thế nhưng sự kinh hoảng trong lòng nàng thì không thể lừa được người. Phần tình cảm dùng vài năm mới tích góp được này đang đứng trước bờ vực nguy hiểm.
Giữa hai người, nếu một người trong đó làm dao động sự tín nhiệm của ngươi với người còn lại, như vậy bất luận có chuyện gì phát sinh đi nữa, thì ngươi đều không tự chủ được mà nghĩ đến... kết cục tồi tệ nhất, đây là bản năng phản ứng tự vệ của con người.
Hoa Thường chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng. Bây giờ chỉ có hài tử trong bụng này mới có thể đem lại cho nàng cảm giác an toàn thật sự.
Đúng, Hoa Thường tỉnh táo lại. Nàng có rất nhiều, có nhi tử, có nữ nhi, có dưỡng tử, còn có hài tử chưa được sinh ra nữa. Chỉ có người thân của mình mới có thể đem lại cho mình cảm giác an toàn, mà Hoàng đế thì không phải là người thân của nàng, cho nên cảm giác an toàn của nàng cũng không xuất phát từ nam nhân đó.