Tư Thái Cung Phi

Chương 165 : Hữu An

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


Edit: Nguyệt Đức phi.



Beta: Ka Thái hậu.



Ý chỉ tứ hôn đã được ban xuống, rốt cuộc kỳ tuyển tú kéo dài này cũng đã hạ màn. Mặc dù có vài nhà vui vẻ, vài nhà buồn rầu, nhưng nhiều nhất vẫn là chuyện náo nhiệt và các tin đồn xung quanh.



Hoàng thái tử muốn cưới Thái tử phi, Chu thị trở thành người chiến thắng cuối cùng. Trong ánh mắt ghen tỵ và hâm mộ của mọi người, đây là tiết tấu bắt đầu của một đời ngoại thích mới.



Mà Tứ Hoàng tử lại càng thần kỳ hơn. Chính phi là Vương thị, Trắc phi là Tề thị, điều này làm cho mọi người có vô số suy đoán. Thiện ý, ác ý đều có. Nếu như thời đại này có cổ phiếu thì những nhà tài chính chắc chắn sẽ phát hiện rằng cổ phiếu của Vương thị đã chạm nóc. Còn cổ phiếu của Tề thị thì tràn khắp giang sơn tổ quốc đại lục! Thậm chí cổ phiếu của Tứ Hoàng tử chưa lên sàn mà đã được chú ý mãnh liệt rồi, dù vẫn còn chưa chắc chắn tương lai của nó tăng lên hay rớt xuống.



Ngũ Hoàng tử thì không giống với dự liệu của mọi người, chính phi của hắn là Trịnh thị. Trịnh thị trở thành Hoàng tử phi thì mọi người cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, ít ra Trịnh thị cũng có thực lực. Thậm chí lời đồn đãi về Ngũ Hoàng tử không được sủng ái cũng giảm đi rất nhiều. Nhìn mối hôn sự này thì Trịnh thị vẫn là thê tộc có hậu thuẫn vững chắc, suy cho cùng thì Hoàng đế vẫn còn nhớ tới người nhi tử này. Dù sao cũng là thân nhi tử, bất luận trước đây không được sủng ái ra sao đi nữa thì Ngũ Hoàng tử cũng phải hơn người ngoài.



Khi Hoàng đế chọn Trịnh thị cho Ngũ Hoàng tử, thật ra hắn cảm thấy hai đứa nhỏ này rất có duyên. Bởi vì tra chuyện của Tề thị nên biết được việc Trịnh thị bị Tề thị hãm hại, vừa khéo lại có mối liên kết với Ngũ Hoàng tử. Hoàng đế cảm thấy có lẽ đúng là duyên phận trời định, nên chỉ thuận tay gả Trịnh thị cho Ngũ Hoàng tử.



Thậm chí người ngoài suy đoán, cái gì mà thế lực thê tộc vững mạnh, an bài trong quân, hậu thuẫn các loại đều không nằm trong phạm vi cân nhắc của Hoàng đế. Bởi vì cách nghĩ của Hoàng đế rất đơn giản, hắn không cần phải chọn lựa "quý nữ" cho nhi tử của mình. Bởi vì cho dù có cao quý thế nào đi chăng nữa thì cũng không tôn quý bằng nhi tử của hắn. Tại sao nhi tử của hắn phải dựa vào người khác chứ? Bất kỳ người nào cũng không có tư cách làm hậu thuẫn cho nhi tử của hắn, hậu thuẫn cho nhi tử hắn chỉ có mỗi mình hắn.



Chẳng qua lúc này Hoàng đế đang phiền não một chuyện khác. Ba nhi tử đều không còn nhỏ, nên hôn sự cũng không thể kéo dài thêm nữa. Nhưng dù sao cũng phải lần lượt từng người, vì thế thời gian tương đối gấp, ngày tốt được chọn cũng khá là gần. Hoàng đế vốn định rằng trước khi tiểu Tứ và tiểu Ngũ thành hôn sẽ phong Vương, đến lúc đó nghi thức hôn lễ sẽ long trọng hơn, tổ chức cũng sẽ đẹp mắt hơn. Thế nhưng người của Thái tử lại cật lực phản đối, nguyên nhân cũng rất đơn giản.



Khoảng cách giữa thời gian thành hôn của Thái tử và hai vị Hoàng tử quá ngắn, nếu như Tứ Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử được phong Vương trước khi thành hôn thì nhất định sẽ đụng phải đại hôn của Thái tử. Đại hôn của Thái tử và phong Vương cho Hoàng tử đều không phải là chuyện nhỏ, đến lúc đó, Lễ bộ sẽ bận tối tăm mặt mũi. Hơn nữa, đại hôn của Thái tử vốn là chuyện khắp nơi ăn mừng, nếu kết hợp thêm chuyện phong Vương của hai Hoàng tử, vậy thì sẽ không hợp với lễ nghi.
Hoàng đế nhìn vẻ mặt vui mừng của Hoa Thường, bản thân hắn cũng cảm thấy vui vẻ. Chẳng trách hôn quân nguyện ý vì muốn thấy được nụ cười của mỹ nhân mà đốt lửa báo động. Loại cảm giác thỏa mãn nàng và thỏa mãn bản thân mình hoàn toàn không giống nhau, đây là cảm giác tràn đầy hạnh phúc và thành tựu.



Hoàng đế cười gật đầu: "Trẫm miệng vàng lời ngọc, nhất ngôn cửu đỉnh."



Hoa Thường khẽ rũ mi mắt xuống, cong khoé miệng lên nở nụ cười, vừa ôn nhu vừa mang theo mấy phần thẹn thùng, nhẹ giọng nói: "Tạ Hoàng thượng, người thật tốt."



Hoàng đế nhìn dung mạo nhu mỳ của Hoa Thường mà ngẩn người. Trước kia nàng luôn cảm động rồi khước từ, vẻ mặt vĩnh viễn mang theo mấy phần khoan hòa và thanh thản. Còn loại dáng vẻ vui mừng xấu hổ này, trong ấn tượng của hắn, hầu như rất ít thấy.



Hoàng đế đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Hoa Thường, vẫn mềm mại mịn màng như trước. Thời gian ơi thời gian, ngay cả ngươi cũng yêu nữ nhân này hay sao?



Hoa Thường có chút xấu hổ tránh mặt đi, Hoàng đế bỏ tay xuống, cười nói: "Được rồi, không đùa nữa. Đúng rồi, trẫm có chọn cho tiểu Tứ vài phong hào, nàng xem thử cái nào tốt hơn?"



Hoàng đế đi tới trước bàn, nhấc bút viết xuống mấy chữ trên giấy Tuyên Thành: Hoài An vương, Hữu An vương, Phụng Hiếu vương.



Hoa Thường cũng dời bước, uyển chuyển đi tới bên cạnh Hoàng đế, rũ mắt nhìn chữ viết trên giấy, sau đó cười nói: "Đều rất tốt, Hoài An quý trọng, Phụng Hiếu lộ rõ phẩm tính, nhưng mà thần thiếp lại thích Hữu An hơn. Thần thiếp không yêu cầu cao về tiểu Tứ, chỉ hi vọng thằng bé bình an thuận lợi. Hữu An, Hữu An, phù hộ bình an, đây chẳng phải là tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ sao?"



Sắc mặt của Hoàng đế cũng trở nên nhu hoà hơn, nhìn dáng vẻ Hoa Thường tràn đầy tình yêu thương của một người làm mẹ, trong lòng hắn mềm mại hẳn đi.